443- 16- TẦM QUAN TRỌNG CỦA HẠNH ĐỘC CƯ
(43:30) Đến
đây là Thầy đã trả lời hết những cái câu hỏi của các con, của cô Diệu Quang để
giúp cho phần các con hiểu thêm phần giáo lý, là cô Diệu Quang đã giúp rất nhiều.
Và cái phần kinh nghiệm tu tập thì các con đã hỏi Thầy để giúp cho các con rút
tỉa được những cái, sắp xếp được những cái thời khóa mà tu tập cho nó tốt hơn.
Và trên cái
bước đường tu tập thì như các con đã biết rằng. Thầy nhắc đi nhắc lại rất nhiều
cho các con là cái hạnh độc cư, nó là bí quyết thành công của con đường tu tập
để giải thoát. Mười năm trong thất mà Thầy giữ hạnh độc cư, cho đến mức độ mà
trước làn tên mũi đạn mà Thầy không phá hạnh độc cư của mình, thì các con đủ biết
rằng cái hạnh độc cư nó quan trọng đến mức nào.
Do vì vậy mà
Thầy nghĩ trong thời nay khó có người mà thực hiện được cái hạnh độc cư. Và
nhìn chung thì các con biết rằng, trong chúng tu chúng ta cũng có những người
mà giữ độc cư, nhưng mà chỉ được năm bảy phần chớ không thể trọn vẹn hết mười
phần.
Cũng như một
trăm phần trăm thì người ta giữ được chừng bấy chục phần trăm là cao lắm, ít có
người mà trọn vẹn được một trăm phần trăm. Nếu mà người nào mà giữ được trọn vẹn
được một trăm phần trăm, thì người đó sẽ hoàn toàn là họ sẽ giải thoát, giải
thoát hoàn toàn và rất nhanh chóng.
Môi trường để
tạo cho các con tu tập mà các con chỉ giữ được một tháng độc cư không nói chuyện,
không tiếp duyên, sống cho mình, sống trầm lặng một mình mình, thì cái thời
gian đó cao lắm là các con cố gắng dữ lắm tầm một tháng, chớ còn không thì chưa
hẳn là được một tháng.
Nếu mà các
con thấy một tháng mà các con lại tiếp duyên, lại tạo ra cái cảnh động cho tâm
của con mà phá mất hạnh độc cư thì lúc bấy giờ các con lại bắt đầu tu trở lại nữa,
và cứ như vậy mà thời gian các con bị mất rất nhiều.
Thay vì làm
chung với nhau mà không hề có một lời nói với nhau, làm chung với nhau mà không
hề để tâm nghe chuyện người khác, thì đó gọi là độc cư.
Người nào
nói gì nói, mà mình không cần nghe câu chuyện của người khác, mình tìm cách
mình tránh xa, để cái lỗ tai của mình, nó ở gần nó hay nghe cho nên mình tìm
cách mình tránh xa, và cái sự tránh xa đó nó giúp cho các con tu nhanh chóng
hơn. Chứ còn các con mà cứ ở gần, cái lỗ tai nó bắt buộc nghe, và nó nghe tức
là làm cho các con mất độc cư, tức là bị động tâm.
Cho nên muốn
giải thoát để mà tâm ly dục, ly ác pháp, để thực hiện được thiền định mau chóng
thì chỉ có hạnh độc cư mới giúp cho các con được mà thôi!
Mà giữ làm
sao trọn vẹn, sống làm sao trầm lặng một mình, sống làm sao mà sung sướng ở
trong đời sống trầm lặng một mình, đừng có tiếp duyên ở ngoài. Mặc dù các con sống
chung nhau, làm việc chung nhau mà sống độc cư được thì cái đó là cái cao quý
nhất.
Ngày xưa ba
vị Tôn Giả đã sống chung nhau trong một cái thất, mà họ đã giữ độc cư trọn vẹn
suốt ba năm, họ đã thành tựu tất cả các loại thiền định. Thầy tin rằng nếu mà
các con giữ đúng được hạnh độc cư thì không bao lâu các con cũng hoàn tất.
(Xem tiếp
ở Pháp hành 40)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét