435- 8- LÀM THIỆN KHÔNG KHÉO THÀNH LÀM ÁC
(23:23) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Trong kinh sách Đại Thừa làm phúc hay làm thiện cứu giúp người bệnh
khổ, tai nạn thì chính bản thân mình cũng được tiêu tai giải nạn. Nhưng con
chưa hiểu biết ở trường hợp nào, Thầy dạy không khéo làm phúc thiện mà phải
gánh chịu nghiệp báo thay cho người, điều này con chưa hiểu. Xin Thầy chỉ
giáo!”
Đáp: “Con đã học nhân quả, bệnh
tật, tai nạn khổ ách đều do chính nhân ác mà ra. Họ đã làm ác, họ phải gặt quả
khổ, đó là luật công bằng nhất của nhân quả, mà không có một đấng vạn năng nào
có thể cứu họ được, giúp họ được, huống là chúng ta làm phúc làm thiện, cứu
giúp người bệnh khổ, tai nạn thì chính bản thân mình cũng được tiêu tai giải hạn!”
Đó là cái
câu ở trong kinh thường hay dạy chúng ta làm những cái điều mà làm phước làm
này kia, đó là cái câu có đúng như cái điều kiện mà chúng ta đã hiểu biết đúng
Phật Pháp hay không?
“Làm
phúc làm thiện không phải là gieo nhân lành sao?”
Nghĩa là làm
phúc làm thiện giúp người ta bệnh tật, khổ, thì đó là làm thiện rồi.
“Mà đã
gieo nhân lành thì chuyển được quả khổ nơi bản thân mình.”
Nghĩa là
mình làm được những cái điều lành đó thì nó chuyển được cái quả khổ. Nhưng mà
cái người mà làm những cái điều lành đó, mà nói rằng sẽ được những cái, chính bản
thân mình cũng được tiêu tai giải nạn thì không phải, nó chuyển cái quả khổ chớ
nó không được! Mà mình cầu mong thì chắc chắn là không được. Vì có mục đích làm
thiện mình vượt thoát những cái tai nạn hay bệnh tật, thì cái đó là không bao
giờ có được.
“Làm
phúc làm thiện với người mà lại làm ác với tất cả loài vật, giết hại chúng
sanh, ăn thịt chúng sanh thì có phúc thiện không? Làm phúc làm thiện cứu giúp
người bệnh khổ tai nạn, là để cầu danh làm từ thiện, cầu lợi gạt người khác thì
phỏng có thiện không?
Trong
kinh điển Nguyên Thủy Đức Phật dạy: “Cứu giúp người nghèo khổ là làm cho người
nghèo khổ hơn”.”
Đó trong
kinh sách Nguyên Thủy thì chúng ta thấy Phật xác định cái này rất rõ, vì nhân
quả mà.
“Cứu
giúp người nghèo khổ là làm cho người nghèo khổ hơn. Như ông Ca Diếp đến khất
thực bà lão ăn xin để giúp bà thoát cảnh nghèo khổ.”
Đó là một
cái câu chuyện ở trong kinh Nguyên Thủy, ông Ca Diếp ổng đến ông xin cái già bà
ăn mày, xin bà, miễn là bà bố thí cho ông ta một cái gì đó thì bà thoát ra cảnh
nghèo khổ. Còn nếu mà ông cho bà một cái gì thì để cho bà sống thêm trong một
ngày, hai ngày, thì bà nghèo khổ lại nghèo khổ hơn.
“Do có
duyên trong nhân quả, ta mới gặp người bệnh tật, khổ nạn, nghèo cùng để giúp đỡ
nhau, để trả duyên nhân quả đời trước, để gieo nhân thiện đời sau, chớ không phải
làm phúc để được phúc như trong kinh Đại Thừa dạy.”
Nghĩa là
mình ở đây, với cái đôi mắt của mình làm một cái việc thiện, mà làm việc thiện
với nó ý nghĩa gì, chớ không phải làm phúc làm thiện để được chính bản thân
mình được tiêu tai giải nạn, thì cái chuyện mà đi làm như vậy thì nó không đúng
cái tư cách của nhân quả.
“Vì có
duyên nhân quả ta mới gặp người bệnh tật, khổ nạn.”
Chẳng hạn
bây giờ mình gặp cái người đó tức là mình có duyên, chớ còn bây giờ mình đi tìm
cái người bệnh tật, khổ nạn thì thiếu gì? Mình xuống nhà thương thì bệnh tật cả
đống, mình muốn gặp nhiều lắm, rồi mình muốn giúp đỡ họ bao nhiêu cũng được hết.
Nhưng đó là
mình đi tìm cái người khổ nạn đó, thì đi tìm như vậy thì mình coi chừng, mình
giúp cho họ, họ thoát ra cái cảnh khổ của họ thì mình phải gánh cái tai nạn cho
họ, bởi vì mình đi tìm cái nhân quả của người khác để mình gánh.
Cũng như bây
giờ có một người đó họ gánh một cái gánh đá rất nặng, thì mình nói thôi để mình
làm phước, mình đi tìm những cái người mà gánh nặng này để mình gánh cho họ,
thì mình đi đến cái chỗ mà người ta làm hồ mà họ đẩy đá, họ gánh đá đó, mình kê
vai vô mình gánh, rồi tiền thì họ lấy còn mình thì gánh dùm.
Mình làm phước
như vậy, thì rốt cuộc về cái thân của mình bị bệnh tật, thì tiền mình không có
uống thuốc, mà gì mình cũng không có hết, mà người ta lấy tiền người ta sài,
thì như vậy có phải là mình làm phước để đem lại cái họa cho mình hay không?
Đó là cái
sai. Ở đây mình phải nhìn với cái sự nhân quả, là khi nó vô tình mình gặp cái
người đó bệnh tật, hoặc là khổ nạn của họ, hoặc là cảnh nghèo đói của họ, mình
sẵn sàng giúp đỡ họ, là vì cái nhân quả của đời trước cho nên hôm nay khiến cho
sự ngẫu nhiên mình gặp họ, chớ không phải mình đi tìm họ.
Còn cỡ mà
con đi tìm họ mà để cứu khổ cái thế gian này, chắc chắn là con có đem cả trăm vạn
cái thân của con mà con trải ra mà giúp cho họ để cho họ hết khổ, chắc chắn là
trăm vạn cái thân của con nó tới chết nó cũng không hết cái khổ của chúng sanh
nữa! Đó là cái nhân quả của người ta mà, mà con lại gánh những biết bao nhiêu
cái sự khổ cho bản thân con không?
Cho nên ở
đây phải hiểu cho rõ ràng. Mục đích của mình giúp, là vì cái nhân duyên mình với
người đó có cho nên mình mới gặp người đó. Gặp người đó trong cái cảnh khổ của
họ, mình không thể làm ngơ vì đó là cái duyên nhân quả, do cái duyên nhân quả
đó mình mới trả cái nợ nhân quả của đời trước, vì vậy mà đời trước họ giúp mình
những cái duyên gì mà đời nay khiến mình gặp họ. Do đó mình trả cái duyên nhân
quả của đời trước.
Và nếu mà họ
không có cái duyên nhân quả của đời trước với mình, nhưng mà họ có cái duyên mà
đã gặp mình trong cảnh khổ của họ, thì đây là mình gieo cái nhân thiện của đời
sau, của hiện tại và đời sau cho mình, chớ không phải làm phúc để được phúc như
trong kinh Đại Thừa dạy.
Đó, phải hiểu
cho đúng Phật giáo thì như vậy trong cái việc làm thiện của các con mới đúng.
“Nhìn
thực tế trong xã hội, ta đã gặp nhiều người làm lành, làm phúc mà mong cầu lành
phúc đến với mình thì lại chẳng bao giờ có. Do sự làm lành, làm phúc không đúng
cách mà phải gánh chịu nghiệp báo thay cho người khác là vậy. Bởi vậy muốn làm
một việc thiện thì ta phải cân nhắc kỹ lưỡng, không khéo trở thành làm ác mà quả
khổ trở về ta.”
Bởi vì nhân
quả của họ gánh chịu, mà mình đi tìm cái nhân quả của họ để cho mình thay mình
thế, mình vào đó để cho họ thoát khổ, thì mình phải lãnh chịu cái khổ đó chớ
làm sao mình hết được!
“Phật
dạy “làm một điều gì phải có trí tuệ”, làm thiện theo xu hướng, theo phong trào
thì chẳng thiện chút nào.”
Nghĩa là
mình nghe người ta, người ta lại rủ mình: Bây giờ phải đi chùa hay hoặc là cúng
dường thế này, mình cũng nghe theo mình làm, đó là theo xu hướng, theo phong
trào của họ, thấy người ta đi làm việc đó rồi mình cũng đi làm.
Bây giờ mọi
người, người ta đi làm việc từ thiện người ta họp nhau người ta cũng rủ mình:
Bây giờ đó, có cái chỗ nhà cháy này kia, người ta đói khổ màn trời, chiếu đất,
bây giờ mình họp nhau để cho mình đi làm cái việc từ thiện này, thì lúc bấy giờ
mình theo cái phong trào đó mình làm, chứ thực sự trong thâm tâm của mình chưa
phải có một chút thiện nào hết. Đó thì đó là mình làm việc theo cái phong trào.
“Làm
thiện phải do tự tâm của mình thương xót người mà làm, thương xót người và vật
mà làm.”
Đó thì các
con hiểu trong cái chỗ làm thiện của mình nó phải có cái đúng cách của nó, chớ
còn không đúng cách của nó thì cái làm thiện đó nó trở thành đem cái họa cho
mình đó.
Cho nên ở
đây vấn đề thứ nhất là mình hiểu rằng: cái nhân duyên tại sao tui lại gặp cái
người này lại khổ trong cái cảnh này, tui sẵn sàng giúp, đây có lẽ là cái nhân
quả của đời trước, cho nên tui phải làm để mà trả cái nhân quả.
Thứ hai nếu
mà cái duyên mà gặp nhau như thế này, thì nếu mà tôi không có nhân quả vay nợ của
người này, thì chắc chắn là tôi phải gieo cái điều thiện cho cái hiện tại và
mai sau của tôi, cho nên tôi sẵn sàng giúp, nhưng tôi không đi tìm kiếm những
cái người mà đang, tự họ đang tạo những cái nhân ác, họ phải gặt lấy cái quả khổ,
mà tôi đi tìm kiếm để mà tôi giải khổ, thì xã hội này, thế gian này, tôi không
bao giờ giải khổ hết cho mọi người này được.
Đó là phải
hiểu đúng như vậy.(31:52) Đó thì hôm nay thầy giảng như vậy để cho các con
hiểu, để biết cách làm thiện cho đúng cách, chớ không khéo nó không, cái sự hiểu
biết của mình sai thì mình làm thiện cũng sai, mà sự hiểu biết làm đúng thì nó
sẽ làm đúng.
Nhiều khi
chúng ta làm cái đường, nhưng vì chúng ta làm cái đường đó để mà chúng ta cầu
danh hay hoặc là để chúng ta do cái tai tiếng mà làm cái đường này, được cái
thiện như thế này để chúng ta làm ăn một cái chuyện khác.
Người ta bỏ
ra một đồng người ta làm thiện, để người ta lấy cái danh tiếng thiện đó mà người
ta làm ăn, người ta lấy cả triệu đồng cái chỗ nơi khác, đó là cách thức khéo
léo của một cái người gọi là mượn thiện mà làm ăn cái chuyện lớn.
Thì trong
cái việc mà làm thiện rất là khó chớ không phải dễ, đòi hỏi chúng ta phải thật
tâm biết thương người hay không. Cho nên thực hiện phải là tâm từ bi mới đúng,
còn nếu mà không có thực hiện được tâm từ bi mà làm thiện, coi chừng chỉ là
danh mà thôi.
Chúng ta
nghe người ta nói cái ông đó làm vậy vậy vậy là thiện, ông đó tốt, nhưng mà sự
thật ra, chỉ mình thích người ta khen mình như vậy mà mình đi làm chớ không phải
là vì mình thương người ta mình làm!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét