416- 6- MƯỜI HAI NHÂN DUYÊN LÀ CHỈ CUỘC SỐNG TRONG HIỆN TẠI
(16:54) Cô
hỏi:
“Kính bạch
Thầy! Trong Mười Hai Nhân Duyên các nhà học giả xưa và nay thường giảng dạy và
chia mười hai duyên này ra làm ba thời gian:
Một. Quá
khứ có hai duyên.”
Trong cái thời
quá khứ thì nó có hai duyên:
“Một là
Vô Minh, hai là Hành.”
Đó là ở
trong, họ chia cái Mười Hai Nhân Duyên này ra, thì trong thời quá khứ thì Vô
Minh và Hành là hai cái duyên đó.
“Rồi
trong hiện tại thì họ chia ra làm tám duyên: một là Thức, hai là Danh Sắc, ba là Lục Nhập,
bốn là Xúc, năm là Thọ, sáu là Ái, bảy là Thủ, tám là Hữu.”
Họ chia làm
tám duyên, đó là cái hiện tại.
“Còn về vị
lai thì họ chia làm hai duyên: Sanh với duyên Ưu- Bi - Lão - Tử.”
Cho nên
trong cái mà giảng dạy như vậy đó, thì đã chia cái Mười Hai Nhân Duyên ra làm
ba cái thời gian: thời quá khứ và hiện tại và vị lai. Nghĩa là hiện tại chúng
ta chỉ sống có tám duyên, còn cái quá khứ, cái tiền kiếp của chúng ta là hai
duyên, và cái vị lai sắp tới của chúng ta là hai duyên nữa.
“Giảng
như vậy có đúng không thưa Thầy?”
Nghĩa là khi
mà người ta chia Mười Hai Nhân Duyên ra như vậy thì có đúng hay không? Bởi vì
trong Mười Hai Nhân Duyên, Thập Nhị Nhân Duyên này nó là một cái vấn đề rất
quan trọng.
Cái pháp này
nó không phải là cái pháp để tu, mà cái pháp để chúng ta hiểu, cho nên Phật dạy: “những
gì cần hiểu phải thông hiểu”. Bây giờ chúng ta phải hiểu nó, hiểu cái pháp
Mười Hai Nhân Duyên này như thế nào để cho nó đúng cách mà chúng ta thực hiện
cho đúng mười hai duyên này. Đó là cái cách thức hiểu.
Mà giảng như
các nhà học giả mà giảng như vậy, thì cái hiểu của chúng lại là hiểu lệch mất
đi. Coi như là cuộc sống của chúng ta nó chia ra, một cái thế giới sống của
chúng ta nó chia ra làm ba cái giai đoạn thời gian của nó là quá khứ, vị lai và
hiện tại.
Như vậy là
trong hiện tại có tám duyên, còn bốn duyên kia thì nó ở quá khứ và vị lai, thì
như vậy chúng ta thấy nó không có đúng cái tính cách, cái ý của Phật, mà thế mà
người ta dám chia như vậy, thì nó làm cho chúng ta thấy mười hai duyên này, nó
không làm sao mà chúng ta tu hành, hay là hiểu biết nó được để mà chúng ta đi
vào cái chỗ nào.
Bởi vậy Thầy
đáp, trả lời đó:
(19:51) “Từ
xưa đến giờ các nhà học giả đã triển khai mười hai duyên theo lối mòn của nhau,
họ là những người tu hành chưa đến nơi, đến chốn. Sự tu hành của họ phần nhiều
rơi vào thiền tưởng nên phát triển tưởng tuệ, từ đó giáo pháp của Đức Phật họ đều
suy tưởng qua tưởng tuệ này, nên giảng kinh thuyết pháp không giảng nổi.”
Nghĩa là triển
khai không có ra đó.
“Pháp
hành phần nhiều là lý thuyết suông và giảng sai ý Phật.”
Đó thì họ
chia như vậy đó là sai ý Phật.
“Họ đã
chia mười hai duyên ra làm ba thời gian: quá khứ, hiện tại và vị lai. Đó là lối
lý luận theo tưởng pháp, không đúng nghĩa của Mười Hai Nhân Duyên.”
Nghĩa là Thầy
muốn nói như thế này nè: cái Mười Hai Nhân Duyên này nó chỉ cho cái cuộc sống của
chúng ta, nó hợp lại giữa thân con người và những cái các pháp xung quanh, hay
hoặc là mọi vật xung quanh để tạo thành một cuộc sống, coi như là có thân con
người, mười hai duyên này, thì nó có cái thân con người ở trong đó, và nó có những
cái môi trường sống của nó ở trong đó.
Thí dụ như
bây giờ, có cái thân của chúng ta mà không có gạo, không có nước thì chúng ta
không có làm sao mà chúng ta sống. Mà mười hai duyên này nó chỉ cho chúng ta có
cái thân người ở trong đó mà có gạo, có nước, có mọi vật để cho cái thân người
nó sống.
Tức là Đức
Phật muốn chỉ cho Mười Hai Nhân Duyên này trong cái hiện tại chớ không phải ở
trong quá khứ và trong vị lai. Mà chỉ cho chúng ta biết rằng cái thân của chúng
ta nó lồng ở trong cái môi trường sống của nó, để cho nó được sống đó, mà nó sống
ở trong cái môi trường sống đó, gồm chung nó là Mười Hai Nhân Duyên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét