397- 8- BỐN TRƯỜNG HỢP PHÁ TÂM TÁN LOẠN
(34:35) Hỏi: “Khi
tâm tán loạn con tu Định Sáng Suốt, tỉnh thức sáng suốt. Kính thưa Thầy có đúng
không?”
Đáp: “Khi tâm bị tán loạn phải
quán xét trường hợp tâm tán loạn do nguyên nhân nào xảy ra?
Một:
Tâm tán loạn vì bị ức chế quá nhiều.”
Nghĩa là bây
giờ mình cứ ngồi thiền mình dùng cái hơi thở mình ức chế nó, thì bắt đầu mình xả
nghỉ ra nó nghĩ ngợi cái này, cái kia. Hoặc là bây giờ mình tâm tán loạn, khi
mà mình ngồi thiền vô cái thì mình nhiếp tâm chừng năm, mười hơi thở thì bắt đầu
nó nghĩ chuyện này, nghĩ chuyện kia mà mình không còn nhiếp cái hơi thở được nữa,
thì đó là do bị sự ức chế.
“Hai:
Tâm tán loạn vì bị cô đơn.”
Độc cư đó, bởi
vì mình sống có một mình không nói chuyện với ai hết, sống trầm lặng một mình
đó, thì do sự cô đơn đó mà nó khởi ra những cái tán loạn.
“(Ba:)
Tâm tán loạn vì bị gặp phải ngoại duyên, ngoại cảnh.”
Tức là người
ta chửi mắng, người ta làm cái này kia, mình buồn phiền, mình giận hờn, tâm
mình nó loạn xạ nó nghĩ đến chuyện này rồi nó buồn rầu tới chuyện kia, đó là nó
tán loạn.
“(Bốn:)
Tâm tán loạn vì bị lỗi lầm.”
Gọi là trạo
hối đó, làm cái gì đó rồi cái lỗi đó người ta thấy được, mình thấy quá xấu hổ.
Cho nên nó làm cho cái tâm mình ray rứt khổ đau, đó là nó vì trạo hối.
“Tâm
tán loạn không thể tu Định Sáng Suốt và Định Tỉnh Thức mà giúp được, chỉ tùy
theo mỗi trường hợp mà phá nó bằng Định Vô Lậu.”
Nghĩa là
trong mỗi trường hợp, mình phải thông suốt mỗi trường hợp mà nó tán loạn như vậy
đó, là do như cái thân mình bị bệnh, rồi mình suy tư, mình lo lắng, mình buồn rầu.
Do như vậy đó, thì mình phải tu cái Định Vô Lậu bằng cách là quán xét nó qua
nhân quả.
Cái nhân quả,
do mình thọ cái thân này, do cái nhân quả đời trước mà đời nay mang cái thân nó
bị bệnh tật thế này thế khác, vì vậy đó mình vượt lên trên nhân quả mà mình
không thấy cái tâm mình dao động khổ sở nữa, thì nó sẽ hết tán loạn.
“Một:
trường hợp thứ nhất, bị ức chế thì nên thư giãn tâm.”
Nghĩa là trường
hợp mà bị ức chế, tu ức chế thì thư giãn tâm, bằng các pháp môn thư giãn tâm.
“Trường
hợp thứ hai, bị cô đơn thì nên đọc thêm kinh sách mà phá nó.”
Nghĩa là
mình ở một mình mình, không có ai hết mà mình thấy tâm mình nó khởi ra loạn tưởng
như vậy, thì tức là mình lấy kinh sách mình đọc, rồi mình tư duy những cái
nghĩa lý trong kinh sách thì cũng làm cho mình bớt loạn tưởng.
“Ba:
Trường hợp thứ ba, giải quyết các duyên bằng nhân quả.”
Nghĩa là mọi
cái duyên nó đến với mình, thì mình phải quán xét, nhìn nó bằng cái luật nhân
quả thiện với ác, để cho tâm mình buông xả thì nó không còn tán loạn nữa.
“Trường
hợp thứ tư, phát lồ sám hối, tự răn không phạm lỗi nữa.”
Nghĩa là trường
hợp thứ tư thì mình tìm một cái vị thầy thanh tịnh giới luật, mình đến mình xin
phát lồ với vị thầy đó. Mình thuật, mình nói lại những cái trường hợp mình phạm
lỗi, mong vị thầy đó chứng minh để cho mình từ đây về sau mình không có phạm lỗi
đó nữa, thì tâm mình nó mới được an.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét