395- 6- HƯỚNG TÂM XẢ CHƯỚNG NGẠI TRONG LÚC TU TẬP
(28:29) Về
phần cô Viên Minh hỏi.
Hỏi: “Định Niệm Hơi Thở con tu ba
mươi phút, hơi thở bình thường là ba giây. Cứ mỗi phút qua là con hướng tâm:
“Cái thân phải nương tâm vững vàng, không được nhúc nhích!” Sau năm phút con xả,
đi kinh hành rồi lại tiếp tục tu nữa cho đúng ba mươi phút.
Về sự
công phu của con như vậy có đúng không? Có đôi lúc tai con nghe lùng bùng,
không biết con tu bị sai chỗ nào? Thỉnh Thầy chỉ dạy cho con thông suốt!”
Đáp: “Định Niệm Hơi Thở ở đây
con chỉ tu ba mươi phút, chia ra làm năm lần nhiếp tâm mỗi lần năm phút. Như vậy
sự nhiếp tâm của con không quá sức. Thế mà đôi lúc tai con lại lùng bùng, đó là
con bị ảnh hưởng tu hành sai trước kia…”
Hoặc là đau
bệnh hoặc là tu sai cái gì đó.
“…
khi con đến đây bằng pháp ức chế tâm.”
Nghĩa là khi
mà đến đây thì luôn luôn mình phải dùng cái pháp để mà xả tâm hơn là ức chế
tâm. Cho nên khi mà quen với cái pháp ức chế tâm rồi, thì con ngồi lại con cũng
nhiếp hơi thở, nhưng mà luôn luôn nó quen cái sự ức chế tâm, mà do đó nó mới có
thể xảy ra ảnh hưởng lùng bùng tai. Nhưng nó cũng không khó, cái phá đó nó cũng
không khó đâu.
“Muốn
phá tai lùng bùng, khi trường hợp xảy ra thì con nên hướng tâm nhắc: “Tai không
được lùng bùng nữa, phải bình thường, thông suốt, nhẹ nhàng an ổn!”
Đó là cái
câu hướng, để nhắc khi mà cái trạng thái đó nó lùng bùng. Thứ nhất là nó lùng
bùng như vậy, là mình xả, mình đi kinh hành. Cái thứ hai mình ngồi tiếp tục,
thì mình hướng tâm mình nhắc nó.
Nhưng mà nó
chưa hết đâu, mình nhắc lúc bấy giờ nó chưa hết. Khi mình xả ra thì ngày hôm
sau mình ngồi lại thì nó không lùng bùng. Nhờ mình nhắc, nên cái thời kế tới
mình ngồi tu thì nó không có.
Nhưng mà thời
kế tới nó còn có nữa thì mình nhắc nữa, chừng nào mà mình ngồi nó không có thì
thôi mình không nhắc.
“Khi
hướng tâm xong tiếp tục chú ý vào hơi thở không nên để ý tai lùng bùng, sau thời
gian tu tập tai sẽ hết lùng bùng.”

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét