377- 4- XẢ BỎ HẾT ĐỂ TU HÀNH, KHI DAO ĐỘNG THÌ LẠI HỐI TIẾC
(8:11) “Kính
bạch Thầy! Có những nguyên nhân gì mà một người xả bỏ hết tài sản gia đình để
theo tu hành, nhưng đến một ngày nào đó họ lại sanh tâm hối tiếc?”
À, trong cái
người mới tu mà nghe những cái lời dạy về Phật pháp họ ham thích, cho nên họ
nghĩ rằng mình xả bỏ.
Cái người
này là cái người nông nổi, xả bỏ hết tài sản rồi đi tu. Rồi bây giờ đó, bây giờ
mất hết tài sản mà tu thấy nó khó quá, nó nhọc nhằn quá, cho nên giờ hối tiếc,
phải hồi đó đừng có bỏ để bây giờ sống! Thì như vậy rõ ràng là cái người đó
trong cái giai đoạn đầu họ nông nổi.
Nhưng mà cái
người mà người ta bỏ hết tài sản mà người ta đi tu, mà người ta gặp những cái
khó khăn, thì người ta vượt qua từng những cái khó khăn đó, thì cái người này sẽ
là chứng đạo trong một kiếp này. Người ta xả bỏ, xả bỏ được ngay từ lúc đầu là
cái nhiệt tâm của họ rất mạnh đó, họ mới xả bỏ của cải chớ không phải dễ đâu.
Chứ nhiều
người đi tu nói: “Thôi bây giờ mình có của cải, thôi mình gởi ngân hàng
một mớ đi, còn nhiêu đó mình xả, còn mớ mình gửi ngân hàng nếu mà tu không được
thì mình ra mình có chút ít tài sản mình dùng!” Thì cái người này họ
còn làm cái đường rút lui, tức là đi tu mà còn sợ mình tu không được, rút lui
đó! Thì cái người này còn yếu lắm, còn nhát gan.
Một cái người
mà kêu là qua cầu mà rút cầu luôn, thì cái người này là người gan dạ lắm đó.
Cho nên bây giờ nó kẹt rồi thôi gắng đi tới đi, đi tới riết cái thành đạo. Chớ
còn người mà có cầu mà đi trở lại thì chắc chắn là họ lui lại.
Cho nên cái
người tu hành mà bỏ hết tài sản rồi, mà cắt đứt luôn cầu họ không còn quay trở
lại được, thì mấy người này có thể đi luôn được. Nhất là gần những cái bậc đạo
sư, họ khéo léo lắm, khi mà cái người đó cùng cực, thì họ để cho cùng cực như vậy
chớ mà họ khuyên lơn khéo léo lắm.
Một cái bức
thơ, một cái lời nói của người thiện tri thức nó đánh mạnh cái người đó, sống
trở lại những cái bước đường mà do cái công đức mà xả hết tài sản mà đi tu, mà
họ đạt được đúng cái mức đó, chớ không khéo họ cũng lầm cái đường.
Bởi vì trong
cái giai đoạn này có một người mà ham thích xả bỏ hết tài sản hết, để mà tu
hành đạt được cái kết quả, thí dụ như bây giờ nghe cái giáo án, cái lời dạy của
Thầy là phải chọn lấy cái lộ trình tu hành của đạo Phật là xả bỏ hết cái tài sản,
sống không gia đình mà, cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, sống không gia đình,
không nhà cửa mà, cho nên bỏ sạch trắng bạch như vỏ ốc!
Ai nghe cũng
thích hết làm thử, nhào vô làm thử cái tới chừng đó rút cầu rồi, đâu có đi ra
được! Thành ra tài sản hết rồi bây giờ đi ra lấy gì sống đây? Thôi chịu đựng ăn
củ đi chớ bây giờ làm sao bây giờ!
Thì cái vị
thầy đó người ta sáng suốt lắm, người ta không có để vị học trò người ta bỏ.
Chính cái đối tượng đó mà người ta giải quyết cho người đệ tử của người ta vượt
thoát ra. Đó là ly dục ly ác pháp đó, cái giai đoạn đó là giai đoạn chính của
người đó.
Nghĩa là dao
động trước cuộc sống khổ sở này, thì vị thầy đó người ta giúp cho cái người đệ
tử của mình vượt qua cái chỗ giai đoạn này, thì họ không có còn sợ hãi. Thì bắt
đầu họ đi xin ăn, họ mặc ba y một bát, họ sống thanh thản an lạc, họ vứt luôn
đó. Bây giờ họ vứt luôn.
Hồi đó thì họ
nông nổi họ vứt, họ tưởng là tu dễ. Nhưng mà vô đó gặp ăn ngày một bữa khó quá,
khổ quá, rồi bắt đầu đó gặp khó khăn đó, thì cái ông thầy ổng biết được cái tâm
người đệ tử của mình đang chới với rồi, mà bởi vì cái cầu rút rồi không có đi
được ra! Chớ mà có cái cầu mà đi ra thì ông thầy không cứu được đâu. Còn không
có cái cầu ra đó, thì còn cứu được.
Đó cho nên,
Thầy nhìn chung đám đệ tử của Thầy, Thầy biết mà. Người nào mà có cầu rút ra
thì Thầy thấy người đó Thầy khó cứu đó, còn có cầu nó rút lui.
Còn cái người
nào mà không cầu, mà còn ráng chịu đựng đó, thì Thầy tìm cách Thầy chẻ lần, chẻ
lần ra. Từ đó họ vượt ra cái họ vào đạo rất nhanh, họ xả rất nhanh. Bây giờ họ
không nông nổi nữa mà họ cẩn thận.
Còn có người
nào mà đi ra rồi, mà không có đủ duyên đó, tức là họ cũng bứt cái cầu họ rồi,
nhưng mà họ đi ra có người giúp đỡ họ đó. Thì họ được cái người giúp đỡ, tức là
đắp cho họ cái cầu họ sống (ở) thế gian rồi, thì lúc bấy giờ họ sống, cái đời sống
họ vất vả lắm, nhưng mà họ có cái sống rồi thì họ thấy sống ở trong đạo rất khổ
hơn, cứ sông. Mặc dù bây giờ mình làm ra tiền cực khổ chứ lại còn khỏe hơn hồi
sống trong đạo, không tiền, tức trời ơi, nó nhiều cái nó bực lắm!.
Đó, thành ra
nó có nhiều cái lắm, thí dụ như bây giờ một cái người mà đang tu, rồi bắt đầu họ
đạt đến cái chỗ yên tịnh như thế nào đó, rồi cái tâm dục họ bắt đầu nó có những
cái mà Phật gọi là ma đó.
Đức Phật mà
trước khi thành đạo thì cũng gặp cái ma nó phá, tức là ma nội tâm của Đức Phật
nhiều lắm chớ không phải ít đâu, mà chiến thắng ma đó không phải dễ đâu.
Cho nên khi
đó nó làm tâm cái vị đó dao động rồi. Mà bây giờ đã rút cầu rồi thì vị đó không
ra được nữa rồi, thì bắt đầu đó, vị thầy đó khéo léo để ngay đó mà cái vị đó xả
tâm mà tiến bước. Bởi vì bây giờ nó không có được thối lui, không có được rút
lui rồi thì mình phải tiến thôi! Phải tiến thôi buộc lòng phải theo ông thầy rồi,
theo ông thầy thì theo đó ổng đưa, ổng giúp đỡ cái vị đó càng ngày càng thăng
tiến, đi trong cái đường giải thoát tới lúc đạt được. Còn có đường rút lui rất
khó đó, Thầy nói thật sự!
(13:00) Cho
nên hầu hết là trong số đệ tử của Thầy biết rằng, cái người nào không có đường
rút lui Thầy biết, mà người nào có đường rút lui Thầy biết.
Mà cái người
nào mà đi tu mà nghĩ rằng mình còn để dành lại, để tu không được để rút lui đó,
thì còn gởi ngân hàng hay cái gì đó thì chắc chắn là, mấy người đó thì Thầy khó
cứu mấy người đó lắm. Mặc dù là họ cũng gieo duyên tốt nhưng mà cứu khó, không
đi tới đích đâu.
Bởi vì tới
cái đích của đạo Phật nó có những cái khó khăn, hết sức khó khăn! Nó thúc đẩy
mình đến cái mức độ mà coi như là chết rồi sống lại đó, đó thì mới được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét