375- 2- BÙA CHÚ CHỈ DỌA ĐƯỢC NGƯỜI YẾU TINH THẦN
(03:53) “Thưa
Thầy, con người sống hay chết là do nhân quả, vậy có những đạo sĩ chuyên luyện
bùa chú tà thuật để hại người, họ có giết người được không?”
Sự thật ra
nhân quả mà, làm sao giết ai được? Tại vì mình sợ quá rồi mình sanh bệnh chứ
còn sự thật ra, chẳng sợ ai hết. Thầy bây giờ nói ông thầy bùa, thầy chú nào giỏi
đi, cứ yếm Thầy đi, Thầy cho yếm đã đi cho Thầy chết, Thầy mừng nữa à! Có ông
thầy bùa chú nào yếm vô được cái thân Thầy đâu. Phải không, các con thấy.
Bởi vì Thầy
nói thật sự đối với cái thân Thầy cũng như thân các con vậy, mà Thầy không sợ
hãi cái gì hết, bùa chú nó vô nó rớt ra cả đống ở đây nữa, Thầy đốt cũng như
cái đống ung vậy. Họ cứ yếm đi cho nó đụng đi, thử coi, Thầy nói Thầy không
ngán!
Hồi còn nhỏ
Thầy chưa có tu hành gì hết, ở đây nó có cái ngôi chùa, có ông thầy bùa cũng giỏi
lắm. Mà Thầy còn nhỏ mới bằng mấy đứa nhỏ thôi à, chừng chín, mười tuổi chớ
không có, lúc bấy giờ tám tuổi Thầy đi xuất gia rồi, thì lúc bấy giờ chín, mười
tuổi cỡ đó à. Mà ông ta nói ổng yếm bùa, là bây giờ ở trên cái hòn sơn giả ở
trước chùa, ngọn lửa ở trển đang cháy phừng phực trên đó.
Thầy nói: “Thiệt
không?” mà hồi nhỏ mà ban đêm mà Thầy hỏi vậy: “Thầy nói thiệt không?”
Ổng nói: “Thiệt, bây giờ cứ lên đó đi, có cái ngọn lửa ở trên đó đó!”. Thì
Thầy đi ra liền, Thầy không sợ đâu, Thầy đi ra Thầy coi thử coi có không.
Thầy đi ra,
thật ra thì Thầy đến cái chỗ cái hòn sơn giả ở trước chùa đó, thì hồi đó ở đây
trước chùa mà có cái hòn sơn giả ở trước chùa. Thầy ra Thầy thấy có cái ánh
sáng dưới cái, trong cái hòn sơn giả có ánh sáng nó trá ra. Thầy nói: “Bộ
ông thầy này cũng linh chớ, để mình lại mình lại mình coi thử cái ánh sáng đó
là như thế nào, coi thử coi, tại sao nó có vậy được?”
Đó thì Thầy
lại gần, nhưng mà lại gần rồi thì nó là con dời các con! Ông thầy này chắc bộ
ông đi dạo vòng vòng đó ông thấy có ánh sáng con dời, ổng biết rồi, cho nên ổng
nói ổng làm bùa chú gì đó ổng dọa Thầy, để ra đó thấy ánh sáng là Thầy hoảng rồi
chớ gì?
Nhưng mà Thầy
lại là con người không biết sợ, cho nên Thầy xem coi, lại đó coi thử ánh sáng
đó từ đâu mà nó xuất phát được cái chỗ này? Do đó Thầy tới đó thì con dời, Thầy
lượm con dời Thầy xách vô: “Đây là bùa chú của ông đây!”. Làm cho ông thầy
đó ông bễ nghễ ông mắc cỡ gần chết ổng.
Các con thấy,
đối với Thầy không có cái gì mà Thầy ngán, mà lúc bây giờ mới là tám, chín tuổi
thôi, chứ Thầy chưa có lớn đâu. Mẹ của Thầy thì quá hoảng sợ, sợ ông thầy bùa ổng
giết Thầy đi, ổng mắc cỡ rồi đây ổng ếm bùa Thầy chết chứ gì?
Thầy nói: “Mẹ
đừng có sợ ổng làm gì, ổng làm giả đó, làm sao mà có được! Nếu mà có lửa được
chắc ổng có thể ổng đốt con được, nhưng mà đâu có lửa được, lửa con dời mà làm
sao mà đốt con được! Con bắt đây mà!”
Thật sự ra,
chỉ nó mạ cho cái người yếu tinh thần thôi, chứ còn cái người mà cái tinh thần
không có yếu thì không làm được đâu.
(06:28) Cho
nên ở đây con hỏi, con nói đó. Cho nên chúng ta thấy những cái tà thuật của bùa
chú, chúng ta thấy cũng ghê thật. Trời họ yếm đọc thần chú, họ đọc bùa rồi, cái
bụi tre gai gì đây họ trèo lên đó, họ chạy ù ù trên đó, không có dính gai, dính
gì hết! Hay thiệt chứ! Thấy cũng lạ nữa.
Sự thật ra
không biết là như thế nào nhưng mà Thầy thấy cũng có hay đó. Nhưng mà đối với
Thầy, thứ đó Thầy không sợ đâu, cái thứ đó cũng như là mấy cái thằng hắc thuật ở
ngoài chợ Sơn Đông vậy chớ không có gì hết.
Cho nên đối
với Thầy những cái thần thông mà Thầy nói ra để chúng ta thấy rằng cái năng lực,
chớ không phải là chỗ ham thích đâu, cái chỗ đó không phải, cái năng lực của tu
hành của chúng ta nó đạt được.
Còn cái chuyện
mà họ làm đó làm là cái chuyện mị rất nhiều, rất nhiều cái chuyện mị, mà Thầy nằm
ở trong cái giới bùa chú, Thầy cũng biết rõ những vấn đề mà gạt người để mà làm
tiền, rất nhiều cái chuyện mà mị mạ, coi như là người quá quá sợ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét