355- 11- XẢ TÂM NHỜ QUÁN NHÂN QUẢ
(42:13) “Khi
bị thử thách hoặc bị khảo nghịch thì nên nhìn và quán xét đối tượng bằng nhân
quả.”
Nghĩa là
luôn luôn lúc nào mình mà bị cái cảnh thử thách và bị khảo nghịch, tức là làm
cho mình giận hờn, phiền não, trong những cảnh mà nó xảy ra cho sợ hãi, lo lắng
thì phải nhìn nó bằng cái đôi mắt nhân quả thiện với ác, trả quả hay là không
trả quả. Do đó cái tâm thanh thản liền tức khắc, giải thoát liền.
Đó là cách
thức tu tập, ở đây dạy rất cụ thể rõ ràng. Khi một người biết nhìn nhân quả thì
ngay đó dù cảnh nó có cực kỳ đau khổ cách gì người đó vẫn thấy an vui. Mình đã
trả quả mà, sao mình lại không an vui?
Mình đang thử
thách những cái tai nạn, bệnh tật gì đó, mình đang rầu rĩ thì đó là cái sai. Mà
mình nhìn nhân quả thì thấy nó bằng nhân quả, thì mình biết đây là mình đang trả
quả, thì do đó mình vui vẻ trong cái sự thử thách này, vì vậy mà mình rất an
vui.
Và cũng từ
cái sự an vui đó, cái thử thách đó nó sẽ không còn thử thách nữa, nhân quả
không tác dụng được nữa, do đó nó làm giảm bớt và cái hoàn cảnh nó thăng tiến,
nó đưa mình đến thiện pháp, từ đó mình hưởng được cái quả vui, nó không còn làm
cho mình đau khổ nữa.
Còn mình rầu
khổ, phiền não trong tâm mình, bị khảo đảo rồi mình sanh ra những ác pháp, mình
hờn trách, mình rủa người ác độc này kia, thì từ đó mình chồng thêm những cái
ác pháp trong tâm của mình, mình gieo những cái nhân đó, nó làm cho mình cái quả
nó càng nhiều chồng lên, nó làm cho mình khốn đốn và khổ sở hơn nữa.
Còn mình biết
nó được nhân quả cho nên tâm mình không có phiền trách ai hết, mình thấy đây là
một sự thử thách của nhân quả, cho nên mình vui vẻ, mình đối xử với người đó rất
là thân tình, không còn thấy người đó là thù nghịch, không còn thấy hoàn cảnh
đó là chán ghét, đau khổ nữa, mà thấy hoàn cảnh đó nó giúp cho mình thăng tiến
được ở trên những cái giải thoát.
Cho nên mình
thấy được nhân quả, thì ngay đó là mình đã giải thoát tâm mình không còn gọi là
bị khảo đảo hay là khảo nghịch.
Đó là cách
thức tu ở đây là như vậy, nó giúp cho chúng ta nhìn bằng cái đôi mắt nhân quả,
không phải nhìn bằng cái đôi mắt trái đúng sai, phải trái của nó nữa.
Cho nên người
nào đang bị thử thách và đang bị khảo đảo mà vội tức giận, phiền não, nói người
ta là ác độc, hay hoặc là cho người ta là như thế này thế khác, thì người đó là
tạo thêm cái nhân quả cho mình, thêm chồng chất lên cái sự đau khổ cho mình
thêm.
Từ đó mình
càng khổ đau hơn và mình càng tạo nên cái nhân quả ác cho chính mình. Rồi từ đó
mình thọ lấy cái quả, nó tiếp diễn ở trong cái thời tương lai sắp tới của mình
sẽ gặp những cái quả khổ, vì cái tâm ác của mình đã khiến người ta ác, thì do
đó mình đã là người ác rồi.
Cho nên gặp
trường hợp người ta làm một cái điều gì, thì mình hoàn toàn là mình thấy người
ta đều thiện, người ta giúp cho mình vượt ra những cái nhân quả nghiệp báo của
mình.
Người ta nói
chửi mình, người ta mắng mình, người ta nói thậm tệ mình, người ta nói mình thế
này, thế khác, đều là người ta giúp cho mình để cho mình vượt qua những cái
nhân quả mình đang thử thách. Và khi mình thử thách, mình vượt qua, mình vui vẻ,
mình thấy người đó là một cái người ơn của mình, người đó là người giúp cho
mình.
Cho nên Thầy
nhắc lại một cái vấn đề mà Đức Phật hỏi ông Phú Lâu Na. Khi ông Phú Lâu Na xin
đi một cái xứ đó để độ cho chúng sanh ở đó, thì Đức Phật hỏi: “Cái dân ở
xứ đó ác độc lắm, con không thể đi được đâu!” Ông Phú Lâu Na mới
nói: “Con đi được, xin Đức Phật cho con đi.”
Thì ông Phật
nói: “Dân ở đó, ông đến đó nó chửi mắng ông, ông chịu không có nổi đâu.
Nó gặp ông, rồi nó kêu ông thầy chùa này ông thầy chùa kia, nó kêu ông trọc này
ông trọc kia, rồi ông chịu không nổi, thì chừng đó ông thấy khổ tâm lắm.” Ông
nói với Đức Phật: “Nó có chửi mắng con, nó có kêu con là trọc này trọc
kia đi nữa, thì nó còn thương con chớ nó chưa lấy đá, lấy sỏi nó ném con!”
Thì ông Phật
nói: “Như vậy là nó sẽ lấy đá, lấy sỏi nó ném con!” Thì ông ta
nói: “Nó cũng còn thương con chớ nó đâu có ghét con, cho nên nó chưa lấy
gậy gộc nó đánh con.”
Thì ông Phật
nói: “Nó sẽ lấy gậy gộc nó đánh ông à!” Thì ông nói nó cũng
còn thương ông, nó chưa có lấy gươm, lấy dao nó chém, nó giết ông. Thì ông Phật
nói: “Nó sẽ giết ông, nó sẽ lấy gươm, đao nó đâm ông chết!”. Thì
ông nói: “Chính nó, nó đã thương con, cho nên con mang cái thân nhân quả
này, nó rất khổ, mà nó đâm, nó chém giết con, thì tức là nó làm cho con hết khổ!” Cuối
cùng thì ông Phật nói: “Được như vậy là ông nên đi qua xứ đó!”
Tức là ông
thấy được nhân quả các con. Còn chúng ta chưa thấy nhân quả, khi mà họ vừa nói
ông “ông trọc” là chúng ta đã tức rồi. Người ta nói ông thầy chùa này kia, người
ta mới nói cái thầy chùa thôi mà mình đã tức rồi. Còn người ta nói thầy thầy,
Thượng tọa, Hòa thượng thì mình khoái lắm. Nhưng mà nói thằng trọc này, trọc
kia thì chúng ta tức rồi. Phải không các thầy? Các thầy có thấy điều đó chớ?
Cho nên vì vậy
chúng ta thấy là chúng ta chưa thấy nhân quả đâu. Phải không? Hồi đó biết đâu
chừng, người ta, cũng mấy thằng nhỏ đó nó cũng làm thầy chùa, rồi mình cũng kêu
nó trọc trọc, bây giờ nó cũng kêu mình lại, thì cái nhân quả mình trả có gì đâu
mà mình sợ. Nó kêu mình chứ có mắc mớ, có đau đớn gì mình đâu, mà giờ mình tức
mấy thằng nhỏ này “Tao, tao đập mày chết đó!”, thì cái chuyện
đó là mình còn nói cái lời nói còn ác nữa, đập người ta chết, phải không? Do đó
mình tạo nhân tạo quả.
Vì vậy mình
phải thấy bằng nhân quả, các con. Cho nên ở đây Thầy trả lời cô Viên Minh là
mình thấy bằng nhân quả, cái đối tượng…
(Xem tiếp
ở Pháp hành 33)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét