351- 7- ĐẠO PHẬT THỰC TẾ, CỤ THỂ, KHÔNG MƠ HỒ
(31:11) Đó
là như vậy chúng ta mới hiểu được Phật giáo, vì vậy mà Phật giáo là một đạo Phật
rất thực tế và cụ thể, rất khoa học.
Rồi cái sự
tu tập của Phật giáo, cái hành pháp của Phật giáo rất là thực tế, cụ thể, đối đầu
với cái tâm của chúng ta, tâm tham, sân, si. Bây giờ làm cho nó hết tham, sân,
si là phải tu các pháp nào để cho nó hết tham, sân, si. Những cái pháp như vậy
nó đem đến đời sống chúng ta giải thoát cụ thể ngay cái chỗ mà tham, sân, si
đó.
Cho nên kinh
điển của Phật rất là thực tế, không có mơ hồ, không có dạy chúng ta ái cầu khẩn.
Cho nên người nào nói Đức Phật Quan Âm là một người cứu khổ thì người đó đã là
cái người điên đảo mất rồi, đạo đức không còn có rồi.
Thì quý thầy
phải hiểu biết là tại sao như vậy? Có một Đức Phật Quan Âm mà luôn luôn cứu khổ
người khác, người ta làm ác người ta mới thọ được cái khổ đó, thì bây giờ người
ta phải chịu cái quả đó. Tại sao mình lại cứu cho người ta, để cho người ta
không còn khổ nữa, thì như vậy là mình đã phá cái đạo đức của con người rồi còn
gì!
Cho nên cái
bộ kinh Pháp Hoa là cái bộ kinh phi đạo đức, nó không phải kinh của Phật. Thầy
không chấp nhận cái bộ kinh đó vì một cái phẩm Phổ Môn đã làm tan nát hết cái bộ
kinh Pháp Hoa.
Đó thì như vậy
chúng ta đủ thấy rằng cái sai của cái người mà đặt kinh này để nói Phật thuyết,
chớ ông Phật không bao giờ thuyết một cái mơ hồ, trừu tượng như vậy, mà cũng
không bao giờ thuyết có một cái đấng cứu khổ như vậy được.
Chúng ta làm
nhân nào thì chúng ta phải thọ lấy cái quả khổ, thì như vậy là do cái hành động
thiện, ác của chúng ta mà thôi. Cớ đâu mà chúng ta lại cầu khẩn người khác phù
hộ mình để cho mình làm ác nữa sao? Đó là một cái loại kinh phi đạo đức, không
đúng tánh cách của đạo Phật.
Ở đây Thầy
nói thì nó rất đụng chạm với những người mà họ hiểu rằng kinh đó là quý, kinh
đó là cao thượng, kinh đó là tuyệt nhất. Sự thật ra nó không có thực hiện được
giải thoát. Mà chính các vị mà chấp nhận kinh đó, đọc kinh Pháp Hoa, tụng kinh
Pháp Hoa mãi mà đến bây giờ thử hỏi họ được giải thoát những gì? Có thấy đức Phật
Quan Âm độ họ bao giờ?
Thị hiện qua
một cái tưởng của họ, họ tưởng là đức Phật Quan Âm cứu khổ họ, nhưng mà không
ngờ đó là một cái thiện pháp, nó chuyển qua một cái tưởng, để nó làm như là có
một sự cứu khổ họ trong cái tưởng đó mà thôi.
Cho nên ở
đây, khi mà chúng ta thực hiện được như vậy chúng ta mới thấu rõ được, khi mà
chúng ta có được một cái đạo lực siêu việt như vậy, chúng ta mới thấy được cái
thế giới siêu hình có hay không. Và chúng ta mới thấy được những kinh sách này
đúng hay không.
Bây giờ thí
dụ như bây giờ mà trở về để mà nghe lại coi Đức Phật có thuyết giảng cái bộ
kinh Pháp Hoa này không, chúng ta trở về quá khứ để nghe xem coi. Cách đây 2543
năm, chúng ta trở về quá khứ, chúng ta hướng tâm nhắc. Thì lúc bấy giờ chúng ta
trở về, chúng ta chẳng nghe Đức Phật thuyết kinh Pháp Hoa lúc nào hết.
Chúng ta trở
lại cái thời gian, lui lại lần coi cái kinh Pháp Hoa này xuất hiện ở đâu. Ngay
đó chúng ta tìm ra được cái nguyên nhân của, rõ ràng là ai nói, mà ai ngồi viết
ở chỗ nào chúng ta cũng biết được, có gì đâu.
Ở trong cái
không gian vũ trụ này, với một cái người mà có được cái tâm thanh tịnh, có được
cái năng lực siêu việt của các pháp hướng rồi, thì không có một cái gì mà giấu
họ được. Cho nên họ vẫn, một cái người như vậy họ thấy cái đúng, cái sai, họ rất
rõ, cho nên họ dám ăn dám nói, không sợ ai hết.
Nghĩa là những
người tu sai là nói sai, mà những cái người tu đúng là nói đúng. Phật pháp, những
kinh sách đúng là nói đúng, mà kinh sách sai cũng nói sai nữa, chớ không bao giờ
mà nói kinh Phật thì không dám nói sai, nói đúng, không phải đâu! Nói trật
không đúng đường lối tu hành thì vẫn là kinh sai, không đúng.
(34:31) Đức
Phật không bao giờ nói thừa lời nói ở trong cái bộ kinh, cái lời Phật dạy không
bao giờ nói thừa, không bao giờ hý luận ở trong đó. Phật nói là mục đích nhắm
vào, những cái lời nói của Phật có cái sự giải thoát cho chúng sanh, Đức Phật
không bao giờ mà nói thừa lời nói để mà hý luận chơi, hay nói đùa giỡn chơi,
không bao giờ có!
Cho nên cái
Đức Phật nói chỉ như nắm lá cây, còn cái sự hiểu biết của Đức Phật như rừng lá
cây. Thì chúng ta biết rằng cái chỗ mà Đức Phật khiêm tốn không có nói cái chuyện
mênh mông đó, để chúng ta nghe mà vui chơi hý luận đó, thì Đức Phật không nói.
Mà nói như nắm lá cây, chúng ta đã biết, nói cái đó để ích lợi cho chúng sanh
thì nói.
Hôm nay Thầy
cũng thuyết giảng cho các thầy thấy rằng không có nói mênh mông, không có đem
kinh sách Phật giảng mênh mông, mà cái nào cần thiết trên con đường tu tập thì
nói, chớ không có cần thiết…
Thì bây giờ
chúng ta đã học Tứ Niệm Xứ rồi, Tứ Thánh Định rồi, và học Tứ Như Ý Túc rồi, phải
không? Các thầy đã biết cái pháp hướng rồi chứ gì. Nhưng mà pháp hướng đúng thì
các thầy phải thể hiện được ly dục, ly ác pháp, thì nơi đó Thất Giác Chi nó hiện
ra, cái pháp giác chi nó phải hiện ra.
Cho nên Phật
ở trong kinh điển Phật mà dạy về Tứ Niệm Xứ, Đức Phật mới nói muốn câu hữu với,
kết hợp với Thất Giác Chi mà tu tập, thì cái người đó phải thực hiện Tứ Niệm Xứ
cho viên mãn thì cái Thất Giác Chi tu tập mới tốt.
Do đó chúng
ta biết ở giai đoạn nào của Tứ Niệm Xứ mà Thất Giác Chi thể hiện được, thì lúc
bấy giờ cái Trạch Pháp, cái Niệm Giác Chi, cái Trạch Pháp Giác Chi, cái Khinh
An, cái Lạc của Giác Chi; cái Hỷ của Giác Chi đều là nó thể hiện ra rất rõ, cụ
thể, để cho chúng ta thực hiện cho đúng cái cách tu tập của nó, của Thất Giác
Chi, thì chúng ta đạt được cái kết quả rõ ràng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét