310- 2- NHỮNG VIỆC CẦN LÀM ĐỂ GIẢI THOÁT MỌI KHỔ ĐAU
(02:24) Đây
là lời khuyên của Thầy:
“Hãy
buông xuống, buông xuống sạch; hãy từ bỏ và xa lìa hết mọi pháp để tự cứu mình
ra khỏi phong ba bão táp của cuộc sống. Hãy đòi lại quyền làm chủ sanh tử luân
hồi, hãy đoạn dứt nhân quả để chấm dứt tái sanh. Ấy là người trí, người thông
minh.”
Nếu chúng ta
là người trí, người thông minh thì chúng ta phải bỏ xuống hết. Trên đời này
không có vật gì mà chúng ta chết mà mang theo được hết, không có vật gì mà quý
giá bằng chúng ta làm chủ được cái sự sống chết của chúng ta.
Cho nên
chúng ta phải bỏ xuống hết, bỏ xuống hết, từ cha mẹ, anh em, vợ con thân thuộc,
bỏ xuống hết. Chúng ta chết họ không cứu chúng ta được, chúng ta chết họ không
làm sao được, chúng ta đau, họ không đau thế cho chúng ta được, chúng ta có sự
lo lắng sợ hãi họ cũng không lo lắng sợ hãi cho chúng ta được. Cho nên chúng ta
hãy bỏ xuống hết, bỏ xuống hết.
Ở đây Thầy
khuyên: “hãy bỏ xuống, buông xuống hết, buông xuống sạch hết, từ bỏ
hết, và xa lìa hết mọi pháp.”
Mọi pháp đây
là chỉ các pháp. Pháp đây không phải là Tứ Diệu Đế, Tứ Thánh Định hay hoặc là Tứ
Niệm Xứ, mà pháp ở đây là chỉ cho những cái gì mà xung quanh của chúng ta, gọi
là ngã sở đó: cha mẹ, anh em, nhà cửa, tiền bạc, tài sản, của cải, con cháu, tất
cả mọi thứ, cái vật gì đều là có thể gọi là pháp.
Cho nên Thầy
bảo phải xa lìa hết mọi pháp để tự cứu mình. Nếu mình xa lìa được, còn ba y một
bát sống không nhà, không cửa, không người thân thì mình mới tự cứu mình được.
Chỉ có con đường của đạo Phật, sống như vậy mới có thể thoát ra khỏi cảnh khổ của
cuộc đời này.
“Để tự
mình cứu ra khỏi phong ba bão táp của đời sống. Hãy đòi lại quyền làm chủ sanh
tử luân hồi.” Tức
là mình sống mà được như vậy, mình mới đòi lại quyền làm chủ.
Còn mình sống
chưa được như vậy, chưa buông xả, thì cái quyền làm chủ đó mình bị cái nhân quả
luân hồi này, cái quyền làm chủ đó nó sẽ giao cho cái luật tự nhiên của nhân quả,
nó làm chủ chứ chúng ta không làm chủ được.
(04:29) “Hãy
đoạn dứt nhân quả.” Nghĩa là chấm dứt nhân quả, không có để cho
nhân quả diễn biến. Thí dụ như cái tâm mình ham muốn ăn miếng ăn thì đó là cái
nhân quả, cái nghiệp nhân quả nó thúc đẩy chúng ta ham muốn cái đó. Do đó chúng
ta chấm dứt, không có làm theo cái muốn đó được. Vì vậy thì chúng ta sẽ chấm dứt
tái sanh luân hồi. Thế mới là người trí, người thông minh.
“Muốn
sống cuộc đời an vui, đầy hạnh phúc thì hãy nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả thiện
ác.”
Nghĩa là
chúng ta muốn cho đời sống của mình có được an vui hạnh phúc, thì hãy nhìn bằng
đôi mắt nhân quả thiện ác. Tại sao vậy, tại sao mình nhìn bằng đôi mắt nhân quả
thiện ác?
Vì thiện là
không làm khổ mình, không làm khổ người, mà ác thì không làm khổ mình thì làm
khổ người, hoặc là làm khổ mình khổ người, hoặc làm khổ mình mà người không khổ.
Thì đó là chúng ta mới nhìn bằng cái đôi mắt nhân quả thiện ác.
“Nếu
không vậy đời sống sẽ là địa ngục. “
Nếu mình
không có nhìn bằng cái đôi mắt nhân quả thiện ác, thì đời sống của mình là địa
ngục, nó đau khổ hoàn toàn, không bao giờ hết.
(05:39) “_Từ
lâu con và anh chị em con đã điên đảo tự mở cửa địa ngục để sống trong cảnh đen
tối giận hờn, oán ghét, v.v… Có ích lợi gì phải không con? Sanh ra làm người vốn
đã khổ, khổ vì sanh, già, bệnh, chết.” _
Nghĩa là
mình đã sanh, già, bệnh, chết rồi, mình mang cái thân của mình, thì có cuộc sống
rồi nó đã khổ rồi. Bây giờ già, bây giờ có cuộc sống mình, bây giờ cơm không có
ăn thì cũng khổ, áo quần không có mặc thì cũng khổ rồi, đó là đơn sơ cho hai
cái vậy mà khổ rồi. Già cũng khổ, bệnh cũng khổ, chết cũng khổ.
Thế mà chúng
ta lại còn điên đảo, lại còn hơn thua, lại còn nói lời qua tiếng lại để cho
chúng ta đau khổ nhau nữa sao? Đã khổ rồi thế mà còn làm khổ thêm nữa sao?
“Thế
sao ta lại mê mờ điên đảo, lại tạo thêm cảnh khổ đau nữa, thay vì phải chấm dứt.”
Thay vì
chúng ta phải chấm dứt để chúng ta chiến đấu với những cái khổ mà đã có sẵn:
sanh, già, bệnh, chết này. Có đâu bây giờ chúng ta lại tạo thêm những cảnh khổ
khác, để rồi chúng ta không chấm dứt cái giặc sanh già bệnh chết, mà lại còn tạo
thêm những cái khổ khác, thì quá là sự đau khổ!
“Do sống
trong nhân quả mà không thấy nhân quả, để nhân quả chi phối và sai khiến ta làm
mọi điều ác và thiện, tạo nên nhân quả này nối tiếp nhân quả khác, chồng chất
lên nhau mọi sự đau khổ.
Bởi thế
ta hãy làm gì bây giờ?”
Biết nó như
vậy rồi bây giờ chúng ta làm gì đây?
“Ngày
xưa Đức Phật đã dạy:
- Một:
Những gì cần dứt bỏ nên dứt bỏ. Dứt bỏ để an vui thanh thản.”
Nghĩa là bây
giờ mình thấy cái gì mà cần bỏ thì mình phải bỏ hết, để cho mua lấy một cái tâm
hồn an vui thanh thản, một giá trị tuyệt vời, một cuộc sống không có một cái gì
mà mua chác mà đổi được. Sự an vui thanh thản này chỉ có người biết vứt bỏ thì
mới có thể thanh thản, an vui được.
(07:42) “-
Hai: Những gì cần trau dồi thì nên trau dồi.”
Trau dồi có
nghĩa là để cho thân tâm mình toàn thiện, hay thành thiện. Bây giờ mình thấy
nhiều cái nó làm cho mình phiền não, đau khổ, tức là biết là ác pháp, cho nên
bây giờ mình trau dồi nó để cho tâm mình thành cục đất, nó không còn phiền não,
không còn đau khổ nữa, thì nó là thành thiện rồi đó.
“- Ba:
Những gì cần tu tập”
Hồi nãy là
trau dồi, bây giờ tu tập.
“Những
gì cần tu tập, nên tu tập. Tập luyện để thân tâm thấm nhuần trong thiện pháp.”
Hồi nãy để
cho nó thành thiện, bây giờ tu tập để cho nó thấm nhuần ở trong những cái thiện
pháp, để làm gì? Để cho chúng ta được an vui và thanh (thản).
“- Bốn:
Những gì cần học tập nên học tập. Hiểu biết những điều cần thiết để không còn
đau khổ.”
Nghĩa (là)
cuộc đời chúng ta, có nhiều khi chúng ta học nhiều quá mà nó không cần thiết
cho cái sự an vui thanh thản của tâm hồn của mình. Cho nên có nhiều người học rất
rộng rất sâu, hiểu rất nhiều mà rồi tâm hồn giải thoát không giải thoát.
Thí dụ như một
nhà, bây giờ là một giáo sư ở đại học, họ đỗ tiến sĩ, nhưng tâm hồn họ vẫn đau
khổ, họ đâu hết những sự khổ đau của bệnh, của cuộc sống của họ, của tuổi già họ,
của khi chết của họ, họ đâu hết. Mặc dù họ học rộng hiểu xa, nhưng họ không có
giải quyết được.
Cho nên ở
đây Đức Phật khuyên chúng ta: cần học những gì mà để cho chúng ta hiểu biết, để
mà chúng ta không còn đau khổ nữa, thì cái đó là cần thiết.
Trái lại
chúng ta không học cái để chúng ta được giải thoát mà chúng ta học những cái
ngoài cái vấn đề giải thoát cho tâm hồn chúng ta. Hay hoặc là chúng ta học những
cái để chúng ta tạo ra những cái danh, cái lợi, để chúng ta lại khổ đau thêm nữa,
thì cái đó là hầu hết là ai cũng vậy.
(09:32) “Lời
Phật đã dạy, nếu con muốn thoát ra khỏi cảnh khổ kiếp sống của con người, thì
nên theo những lời Phật dạy ấy mà cứu mình. Chúc con thành công mang lại một đời
sống an vui thanh thản.”
Đây là cái lời
trả lời an ủi của Thầy với một cái người Phật tử. Đây là cái cuốn tập lát nữa
Thầy trả lại cho.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét