307- 10- KHÔNG HIỂU NHÂN QUẢ NÊN PHẢI ĐAU KHỔ, LUÂN HỒI
(33:51) Nhưng
trước khi để trả lời những cái câu hỏi của Chân Huệ, thì Thầy sẽ nhắc lại. Có một
cái điều mà hầu như là Thầy rất là tha thiết, mong cho có cái ngày nào đó để được
rảnh rang mà mình ghi lại cái đạo đức nhân quả, để hầu giúp cho con người ở
trên cái thế gian này được thoát ra cái cảnh khổ của cái nội tâm của họ, và họ
tạo được cái nhân lành để cái quả phước họ sẽ hưởng.
Nhưng vì
không có cái thời gian, hiện giờ thấy những người mà tu theo đạo Phật nó có những
cái sai, cái lầm lạc, mà không ngay cái chỗ sai lầm lạc này để sửa đổi, mà đi
giảng cái đạo đức nhân quả thì nó lại xa lìa cái thực tế của những vị tu sĩ.
Cho nên Thầy
chỉ mong ngày nào đó có một cái dịp mà Thầy sẽ soạn lại cái giáo trình, cái đạo
đức nhân quả, cái đạo đức mà mình không làm khổ ai mà cũng không làm khổ mình,
cái đạo đức thật là tuyệt vời mà của đạo Phật.
Phật đã khám
phá ra được cái đạo đức đó, nhưng người ta không triển khai nổi cái đạo đức đó
để giúp cho con người thoát ra cảnh khổ.
Nói chung
con người sanh ra trong cái cuộc đời này thì chắc chắn ai cũng là người chịu khổ,
không có ai là người không chịu khổ. Cho nên người ta nhiều khi người ta đặt
cái câu hỏi: con người từ đâu sinh ra? Chết rồi đi về đâu? Sống để làm gì?
Ở trong cái
thế gian này chỉ một trăm năm, rồi cứ mãi tiếp diễn từ cái thân trăm năm này
hay hoặc là sáu bảy chục năm rồi lại chết, rồi lại tiếp tục nữa và cứ như vậy để
làm gì, có ích lợi gì mà cứ mãi lăn lộn ở trong cái luân hồi như vậy?
Ở đây thì Thầy
chỉ trả lời qua một cái, một người Phật tử có một cái tâm trạng đau buồn, nên
khi hiểu được cái tâm trạng đó thì Thầy có lấy một vài khía cạnh nhỏ của cái đạo
đức nhân quả mà có lời khuyên, cũng như Thầy khuyên chung các thầy và các con ở
đây.
Đây là cái
bài mà Thầy khuyên đây:
(36:12) “Con
người từ nhân quả, sống trong nhân quả, chết về nhân quả.”
Nếu mà đọc
cái câu vậy thì người ta rất là khó hiểu, nếu mà không có Thầy dạy, Thầy giảng
ra thì rất là khó hiểu. “Con người từ nhân quả”, vậy thì chúng ta
biết từ nhân quả sanh ra là như thế nào mà sanh ra?
Nhân quả thì
chúng ta biết rằng, cái đường đi của nhân quả nó sẽ diễn biến ở trong cái thân
hành, khẩu hành và ý hành. Cái thân hành và khẩu hành, ý hành. Cái ý hành là
cái ý mình khởi mình muốn, ham muốn cái này, ham muốn cái kia, đó là là cái ý
hành. Còn cái khẩu hành là cái lời nói mình nói ra, và cái thân hành là cái
hành động làm của mình.
Đó là từ ba
cái chỗ đó là cái con đường diễn biến, cái con đường hành động, cái con đường của
nhân quả đi. Cho nên nói rằng con người từ nhân quả, thật sự chúng ta chết đi rồi
không còn có gì hết, hoàn toàn do từ nhân quả sanh ra.
Nếu cha mẹ
chúng ta không có một cái hành động vô minh trong cái tình ái thì hai người này
làm sao mà kết duyên, rồi làm sao mà ở với nhau mới sanh chúng ta ra?
Do cái hành
động vô minh đó, tưởng đó là cái hạnh phúc, không ngờ đó là một cái cái hành động
vô minh cho nên họ mới, Vô Minh mới sanh Hành. Do cái sự vô minh không hiểu, tưởng
là ái dục là một cái hạnh phúc, cho nên họ mới tìm đến nhau, để rồi gặp nhau họ
mới có những cái hành động sai lạc đó để đem ra cái nỗi khổ của con người.
Từ đó mới là
có cái hành động Vô Minh sanh Hành, do cái hành động sai đó nó mới có cái Thức,
phải không? Do đó nó mới có cái thức, chớ không phải là cái thức, cái thần thức
nó đã sẵn có ở đâu, nó chui vào đó để mà đầu thai.
Cho nên do
cái hành động vô minh của cha mẹ mình mới có mình đây. Nếu cha mẹ mình mà sáng
suốt thông minh, biết chỗ ái dục đó là khổ, họ chấm dứt ngay thì làm sao có
chúng ta đây? Làm sao có nhân quả tiếp tục mà để có chúng ta? Thì từ đó con người
sẽ tái sanh bằng cách nào? Bằng cách hoá sanh chứ không phải bằng cách ở trong
nhân quả.
Đó thì hôm
nay Thầy nói để chúng ta biết rằng con người từ nhân quả sanh, rõ ràng là hành
động do vô minh, chúng ta tham dục, tham ái cho nên nó mới sanh chúng ta, chớ
còn nếu mà không có tham dục tham ái làm sao sanh chúng ta được? Đó.
(38:27) Thì
cái hành động, cái sự không hiểu biết gọi là Vô Minh. Do cái sự vô minh đó,
không biết cho nên mới lầm chấp, cho nên vì vậy mới chạy theo, tưởng đó là hạnh
phúc, nhưng cuối cùng lại sanh ra một người thứ hai, thứ ba, thứ tư, đều là thọ
khổ.
Chúng ta
sanh ra làm người, chúng ta thấy có vui không? Mà tại sao cha mẹ lại sanh ra
bao nhiêu người để cho nó khổ như thế này? Sao lại không chấm dứt cái nỗi khổ
đó đi, lại còn ham muốn làm gì để cho mà khổ cả bao nhiêu người? Có đứa con nào
sanh ra đời mà nói tôi hạnh phúc, tôi ở thiên đàng đâu, đều là đứa con cực khổ!
Thì ở đây Thầy
đại khái để chúng ta thấy từ nhân quả sanh ra đó, cho nên Thập Nhị Nhân Duyên rất
rõ ràng.
Và Thầy nhắc
lại, hầu hết là các thầy giảng về Thập Nhị Nhân Duyên chia làm ba thời gian: thời
gian từ quá khứ, rồi cái thời gian hiện tại và cái thời gian tương lai. Chia
cái nhân duyên ra, mười hai nhân duyên này chia làm ba thời như vậy là cái người
đó giảng kinh pháp, giảng Phật pháp không thông suốt.
Mà hầu hết
là Thầy thấy các cái bảng mà giảng về Thập Nhị Nhân Duyên đều là chia cái thời
gian ba thời. Mười Hai Nhân Duyên nó hợp lại để nó thành ra cái thân của chúng
ta, nó không phải trong ba thời đâu mà ngay trong hiện tại này.
Mười Hai
Nhân Duyên xác định cho chúng ta biết rằng cái cuộc sống của chúng ta giống như
là cái thân Ngũ Uẩn, bởi vì Ngũ Duyên tức là Ngũ Uẩn, mà Thập Nhị Nhân Duyên là
mười hai nhân duyên. Mà hai mươi mốt duyên, có cái bài kinh về hai mươi mốt
duyên, hai mươi ba duyên nữa chớ không phải là có Thập Nhị Nhân Duyên không.
Cho nên
trong kinh Đức Phật dạy là chúng ta là do duyên hợp, mà bây giờ duyên hợp nó mới
trở thành ra cái thế giới khổ. Đó là cái nhân duyên, vì vậy mà cái sự giảng về
Thập Nhị Nhân Duyên, hầu hết là các học giả đều là giảng sai hết, đã chia các
(duyên).
Cho nên
không thấy cái câu Đức Phật nói “Sanh đã tận Phạm Hạnh mới xong”. Người
ta chia cái Sanh với cái Lão Bệnh, là cho nó ở cái vị lai chớ không phải ở
trong hiện tại. Mà chính trong hiện tại, mà nếu mà cái đời sống của chúng ta,
Sanh là cái đời sống, mà họ nghĩ là cái sanh tử, thì đó là một cái sai của họ,
cho nên vì vậy mà cái duyên Sanh mà đoạn dứt thì mình mới chấm dứt được cái Bệnh
Tử.
Còn bây giờ
người ta đứng ở trên cái Vô Minh, người ta đứng ở chỗ Vô Minh để người ta đi
tìm cái Minh, để người ta phá cái Vô Minh đi, để người ta giải quyết tất cả những
duyên khác, thì cái này nó không đúng con đường của Phật pháp.
(40:44) Phật
pháp nói ngay vô đầu, một cái người mà cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, sống không
gia đình, không nhà cửa, rõ ràng là cái người muốn đi theo đạo Phật là đã duyên
Sanh đã đoạn đó.
Sống không
gia đình, không nhà cửa nghĩa là sống không có người thân. Không gia đình có
nghĩa là không vợ con đâu, mà không gia đình có nghĩa đây là cắt đứt tất cả những
cái ái kiết sử của chúng ta, tức là cha mẹ, anh em, chị em tất cả cắt đứt hết,
hoàn toàn không còn thương nhớ, không còn gì nữa hết, bình thường như những người
mà xa lạ khác như vậy, chớ không có thấy rằng đó là cái gì, là của mình, là con
của mình, là vợ của mình, là cha của mình, là mẹ của mình nữa. Thì như vậy mới
gọi là không gia đình, không nhà cửa, là không của cải tài sản.
Bởi vì cái
người tu sĩ này đắp áo cà sa, cạo bỏ râu tóc là làm cho, cạo bỏ râu tóc, đắp áo
cà sa, có nghĩa là Đức Phật nói làm cho mình xấu đi, không có còn làm cho mình
đẹp nữa.
Sống không
gia đình tức là không có nhà cửa, không anh em, không ruột thịt, không ai hết,
hoàn toàn bơ vơ, cô đơn một mình mình, sống không gia đình.
Sống không
nhà cửa là không của cải, vì có nhà cửa mới có của cải, mà không nhà cửa thì lấy
đâu mà đút của cải vô đó, cho nên cái này không nhà cửa.
Và cái chỗ,
cái đoạn kinh đó để chỉ cho chúng ta là “Sanh đã tận”, một cái người mà “Sanh
đã tận” thì “Phạm Hạnh mới xong” cho nên giới luật đức hạnh mới có trọn vẹn. Và
cái người mà sanh không tận thì không thể nào mà giữ trọn được.
Đó là giải
thích về cái phần mà con người từ nhân quả sanh ra, thì chúng ta mới thấy, đây
Thầy muốn nhắc lại vì nhân quả sanh ra thì chúng ta mới nói Vô Minh sanh Hành,
Hành sanh Thức đó, bắt đầu chúng ta mới có con người đó.
(42:26) Vì
vậy mà bây giờ chúng ta mới thấy rõ, và bây giờ chúng ta đang sống, sống trong
nhân quả. Cái câu kế, “Con người từ nhân quả, sống trong nhân quả, chết về
nhân quả.” Vậy thì chúng ta sống trong nhân quả chúng ta có thấy nhân
quả không?
Hàng ngày
nói ra, hàng ngày hành động, hàng ngày suy nghĩ. Những cái điều mà suy nghĩ thiện
hay ác trong đầu chúng ta đều là nhân quả hết. Nhân thiện hay hoặc là nhân ác,
rồi quả thiện hay là quả ác, nó tiếp diễn cho chúng ta thấy rất rõ.
Nếu thiện
thì chúng ta vui mừng, thích thú, thương yêu, còn ác thì chúng ta thọ lấy cái
quả buồn khổ, rầu rĩ, đói khát, rách rưới, bệnh tật, đủ cách tai nạn này, tai nạn
khác.
Đó là những
cách đó gọi là quả, cho nên chúng ta đang sống ở trong cái nhân quả, hằng ngày
chúng ta diễn biến những cái nhân mới, mà thọ những cái quả kế tiếp đó của những
cái hành động đó, chớ đâu có gì khác hơn.
Mình chửi
người, thì vừa chửi người thì lời nói của chúng ta thoát ra, thì ngay đó người
ta tức giận người ta chửi lại mình, người ta đánh mình, thì đó là quả. Rồi mình
giận, mình tức, mình chửi người ta, người ta tức quá người ta lại đập mình, thì
cả hai đều đi nằm nhà thương, hoặc chết rồi đi tù tội. Đó là những diễn biến của
nhân quả để tiếp tục giữa hai người.
Thì chúng ta
thấy rõ trong gia đình cũng vậy, cha mẹ, anh em, chị em cũng vậy, cãi cọ nhau
cũng đều là diễn biến của nhân quả. Đời trước đã vay nhau, đời nay sanh ra mới
gặp nhau ở trong một cái môi trường như thế này để vay trả nhau cho hết. Thế mà
mọi sự xảy ra thì mình lại vay thêm, vừa trả mà vừa vay, nhiều khi vay còn nhiều
hơn nữa. Để làm gì? Để luôn luôn đời chúng ta quá khổ, càng khổ!
(44:10) Đó
thì, chúng ta đang sống ở trong nhân quả, rồi chết đi về nhân quả. Khi tất cả
những cái diễn biến ở trong nhân quả trong cuộc sống của chúng ta để lại cái
môi trường của nhân quả, cho nên chúng ta phải trả cho nhân quả chớ sao. Vì vậy
mà chúng ta chết thì về nhân quả, vì hành động nhân quả thì phải về nhân quả,
đâu có chạy đi đâu khỏi về nhân quả đâu?
Cho nên khi
bỏ thân này thì nó phải có cái sự, có cái nghiệp lực của nhân quả đó, thiện thì
nó thúc đẩy chúng ta hướng vào cái phước, mà ác thì nó hướng chúng ta vào cái cảnh
giới, sanh ra trong cuộc sống quá vất vả, cực khổ, nghèo đói, hoặc là thành những
loài chúng sanh, bàng sanh rất là khổ đau.
Cho nên ở
đây mới vô đầu, cái câu đầu Thầy chỉ diễn tả sơ cho chúng ta biết rằng cái cuộc
sống con người, từ sanh ra thì nhân quả, ở trong nhân quả sanh ra, rồi sống
trong nhân quả, rồi chết về nhân quả.
Khi mà chúng
ta bỏ thân này thì cái duyên nghiệp đó nó sẽ đi ngay vào trong cái, người ta gọi
là “cận tử nghiệp” đó, cái cận tử nghiệp đó nó hiện ra, tức là cái nghiệp lực
cuối cùng để mà đưa chúng ta đi vào cái nhân quả để tiếp tục tái sanh.
Đó thì chúng
ta thấy rõ ràng, con người chỉ diễn biến ở trong ba cái hành động đó để mà,
trong một cuộc sống của con người để mà khổ, vui. Có vậy thôi, có gì đâu là
quý?
Cho nên cái
câu kế để chúng ta thấy rõ ràng hơn nữa:
“Ở đời
ai cũng tự làm khổ mình, ai cũng tự làm khổ mình khổ người là tự mở cửa địa ngục
cho mình.”
Nghĩa là
mình nói một lời nói, rồi người khác nói lời nói, rồi hai người cãi cọ nhau thì
tức là mở cửa địa ngục cho mình bước và người kia bước theo xuống mà không biết.
Đó là những người vô minh, nghĩa là người không sáng suốt, không có thấy được,
không có thấy cái địa ngục.
Không (có)
nghĩa là chúng ta mở cửa địa ngục là chúng ta đi xuống lòng đất này, ở dưới nó
có Diêm Vương, nó có Quỷ Sứ, Ngưu Đầu, Mã Diệm gì đó, thật sự ra cái địa ngục
mà Đức Phật đã chỉ cho chúng ta biết, là ngay cái tâm giận hờn, đau khổ, phiền
toái của chúng ta, đó là địa ngục.
(46:13) Cho
nên chúng ta đã, tự một cái lời nói, tự một suy nghĩ ở trong đầu chúng ta, nó
làm cho chúng ta đau khổ, ray rứt, hận thù ở trong lòng, thì đó là địa ngục ở
trong lòng của chúng ta rồi. Nó đã mở cửa cho chúng ta bước vào đó, nó đang
hành hạ chúng ta, nó đang đâm giết chúng ta từng phút từng giây đó.
“Đó là
những người vô minh, sống theo tự ngã.”
Nghĩa là
mình biết có cái ngã của mình thôi. Đó là mình sống theo tự ngã.
“…
không thấy được đâu là chân hạnh phúc, đâu là giả hạnh phúc.”
Nghĩa là
mình chạy theo cái giả hạnh phúc mà mình tưởng là chân, cho nên càng chạy theo
nó thì mình lại càng thấy khổ đau và khổ đau nữa. Mình không thấy cái chân hạnh
phúc như thế nào mà mình cứ chạy mãi, mà mình tưởng là cái chân hạnh phúc,
nhưng không ngờ đó là cái giả hạnh phúc.
“Đời
người thường bỏ mồi bắt bóng vì thế phải chịu nhiều đau khổ.”
Mình tưởng
cái bóng hạnh phúc đó, mình thấy cái hạnh phúc đó, mình ước ao để làm được cái
đó, nhưng mình chạy tới thì cái bóng là cái bóng chớ không thể nào cái thực.
Cho nên vì vậy
mà vừa để chớp được cái hạnh phúc thì nó…
(Xem tiếp
ở Pháp hành 28)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét