304- 7- LẬP CHƯƠNG TRÌNH, ĐƯỜNG LỐI TU CHO ĐÚNG
(23:05) Cho
nên phải nghĩ cho tận cùng để biết con đường chúng ta tu hành nó phải tu như thế
nào đúng và tu như thế nào sai. Mà chính cái chủ đích mà chúng ta đã nhắm, tức
là chúng ta phải biết cái thiền nào, cái pháp nào để nhắm vào cái chủ đích, và
tu cái pháp nào trước, tu pháp nào sau.
Và phải biết
cái sức của chúng ta tu cái gì, làm được bao nhiêu. Nghĩa là bây giờ chúng ta
không thể ngồi một giờ, mà chúng ta tu một giờ là sai. Bây giờ chúng ta biết
cái sức của chúng ta tu, năm phút chưa được mà chúng ta tu năm phút là chúng ta
sai.
Chúng ta phải
biết được cái sức của mình, sức của mình tu một phút thì mình tu một phút, năm
phút là tu năm phút, mà mười phút là tu mười phút, từ cái chỗ tu đó chúng ta
tăng dần lên thì chúng ta sẽ đạt được kết quả. Còn bây giờ chúng ta tu ba mươi
phút, một giờ, hai giờ, mà rốt cuộc rồi cái chất lượng chẳng có gì hết thì bây
giờ tu mười năm, ngàn năm cũng chẳng đi tới đâu hết.
Đó là những
cái điều mà Thầy nhắc đi nhắc lại rất nhiều, mà tại sao quý thầy không có lập
cái chương trình, cái phương hướng, cái cách thức tu để cho nó phù hợp với
mình.
Ngồi mà suy
ngẫm lại cái cơ thể của mình, cái khả năng của mình nó phải tu bao nhiêu giờ
trong một ngày một đêm, bao nhiêu phút trong một ngày một đêm? Rồi tu cái pháp
đó nó phù hợp với mình không, nó có thấy được giải thoát không? Nếu không giải
thoát thì mình phải chấp nhận cái pháp nào?
Chẳng hạn
bây giờ giới luật mình chưa nghiêm túc, tâm mình còn bị ham ăn, thích ngủ thì
mình phải giữ gìn như thế nào trong những cái này. (24:25) Thì tất cả
những cái thiền định kia mình đâu có quan tâm đến nhiều đâu, mình cũng chỉ tu cầm
chừng thôi, như Chánh Niệm Tỉnh Giác mình cũng tập, Định Niệm Hơi Thở mình cũng
tập, nhưng mà cái mục đích chính là mình phải giữ gìn giới luật, đừng có ăn phi
thời.
Thì bây giờ
mình thấy mình ăn ngày một bữa chưa sẵn, tâm mình còn tham muốn ăn mà. Mặc dù
mình ăn ở đây một bữa nhưng mà cái tâm mình còn thèm ăn, thì tức là mình phải
tìm cách mình khắc phục cái tâm của mình. Đây là cái thân bị trói buộc không
cho ăn nhiều bữa, nhưng trói vậy cái tâm nó vẫn buông lung, nó còn thấy ăn nó
thích, do đó mình phải tu cái này chớ?
Tại sao mình
nỗ lực mình tu cái Chánh Niệm Tỉnh Thức, mình tu cái Định Niệm Hơi Thở, mình tu
cho nhiều mà cái chỗ mà đáng tu là mình không tu, mình không khắc phục được cái
tâm tham ăn của mình? Mình không suy nghĩ đến cái chỗ đó, cho nên cái mình đang
làm thì mình phải làm cho được.
Bây giờ cái
tâm mình nó ham nói chuyện nè, nó thích làm cái chuyện này chuyện kia, nó sanh
ra chuyện này chuyện kia, thì mình nghĩ rằng: đây là mình chạy theo cái tâm dục,
mình phải xả nó!
Xả nó bằng
cách nào? Phải dừng lại, làm ít lại, không được làm nhiều, làm không được say
mê trong công việc làm. Đấy là lo tu để cứu cánh để giải thoát cho mình sớm
ngày nào tốt ngày nấy.
Tại sao
chúng tôi say mê trong việc làm, việc làm này nó có cứu chúng ta ra khỏi được
sanh, lão, bệnh, tử không? Hay là nó dẫn chúng ta đi vào trong cái mê hồn trận?
Mê làm để mà quên đi cái nỗi cô đơn, nỗi khổ, nỗi dằn vặt của bao nhiêu cái sự
việc của thế gian!
Cho nên có
nhiều người lấy rượu mà quên đi sầu, còn có nhiều người lấy việc làm để quên cô
đơn, quên sầu, cái đó có hơn gì? Đều là nằm ở trong các pháp của thế gian, để
mà tránh né mà thôi.
Chúng ta
không! Chúng ta làm, bây giờ chúng ta làm, làm để tu, chứ không phải làm để mà
có ra tiền ra bạc để sống.
Chúng ta xin
ăn để mà giải thoát. Giải thoát để mà làm gương cho người khác người ta buông xả
ra để mà người ta được giải thoát, để tâm hồn họ đừng có nghĩ rằng những người
tu như vậy là họ ích kỷ. Họ không ích kỷ, họ xả hết để mà giải thoát, họ làm chủ
được sanh tử.
Chớ không phải
chúng tôi tu mà chúng tôi không làm chủ sanh tử, thì chúng tôi bỏ hết để mà có
lợi ích gì cho chúng tôi mà lợi ích cho mọi người? Mà chính chúng tôi làm chủ
sanh tử được, chúng tôi đòi quyền làm chủ sanh tử được, tức là chúng tôi làm
gương cho các người, vì các người đang chạy ở trong cái vòng sanh tử, không làm
chủ được nó, còn chúng tôi thoát ra khỏi cái vòng sanh tử.
Cho nên vì vậy
các người hãy đi vào con đường chúng tôi, xả bỏ hết! Nhưng mà xả bỏ có lợi ích
cho thế gian chứ không phải xả bỏ một cách là tiêu cực.
Đó là những
cái điều mà chúng ta cần phải biết và cần phải học, cần phải suy nghĩ.
(26:43) Các
con, các thầy nỗ lực mà tu đúng như lời Thầy dạy, có cái định hướng, có cái
phương cách, có cái chiến thuật, chiến lược, cách thức tu hành hẳn hòi thì thời
gian rất nhanh cho quý vị, thời gian sẽ thu ngắn lại để cho quý vị được giải
thoát hoàn toàn, không còn khổ đau.
Còn nếu mà cứ
kéo dài mãi, kéo dài mãi mà không biết cái ngày nào mình được giải thoát, thì
nghe lời Phật dạy, nghe lời Thầy nói mà rốt cuộc rồi mình chẳng có tới đâu, uổng
phí cuộc đời mình.
Cho nên chỉ
cần phải nỗ lực, đã tu thì phải nỗ lực hết mình. Đừng để cho cái tâm của mình,
cái thân của mình nó nửa nạc nửa mỡ, tức là nửa đời nửa đạo, mà đời là ra đời,
đạo ra đạo.
Thật sự, tu
là nỗ lực thật sự, một giờ mà tu qua, một phút mà tu qua phải đạt được một cái
gì mà chúng ta phải muốn ở đó. Nghĩa là cái ước muốn của mình mà, trong cái bài
kinh rõ ràng là Phật dạy ước muốn mà, các thầy, các con không nhớ, Phật dạy ước
muốn cái điều đó.
Bây giờ mình
ước muốn cái gì? Mình ước muốn làm sao làm chủ được cái sống chết này, mình ước
muốn làm sao mà cái tâm mình không còn tham, sân, si nữa, thì cái sự ước muốn
này mình phải thực hiện được.
Mà ước muốn
thì phải nỗ lực, nỗ lực bằng cách nào? Nỗ lực cho đúng pháp! Mà nỗ lực sai pháp
thì có được không? Không bao giờ được!
(28:00) Cho
nên ở đây Thầy khuyên là quý thầy và các con hãy cố gắng, nếu không biết Phật
pháp, mà đã biết Phật pháp thì ráng nỗ lực!
Và những cái
tài liệu mà Thầy trả lời cho các con thì Thầy sẽ cho photo để mà gởi cho các
con mỗi người. Và những cái tài liệu này còn rất nhiều. Chân Thành, cái tài liệu
mà Chân Thành hỏi Thầy thì thầy chưa có photo ra được nữa, cho nên hôm nay thì
Thầy sẽ cho photo ra rồi Thầy sẽ cho mỗi người một bản.
Về rồi đọc lại,
nghiền ngẫm lại những cái gì mà Thầy đã dạy ở trong này. Những gì mà các con đã
hỏi Thầy để rồi các con nương vào chỗ mà các con đã được ghi chép thành và được
nghe lời giảng của Thầy.
Rồi từ đó về
mà lập thành một cái chương trình tu tập của mình, lập thành một cái phương hướng
vạch cho mình rõ một cái đường lối tu tập, cái gì trước cái gì sau. Rồi bắt đầu
thực hiện là phải gói ghém mình trong những cái kỷ luật, khép mình ở trong những
cái khuôn khổ hẳn hòi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét