298- 1- CHỊU ĐỰNG KHỔ THỌ TẬN CÙNG NHỜ THẤU SUỐT LÝ VÔ THƯỜNG
(0:00) “Vị
ấy rõ biết, tôi cảm giác một cảm giác thọ tận cùng của sức chịu đựng của thân.
Khi vị ấy
cảm giác một cảm giác thọ tận cùng của sức chịu đựng của sinh mệnh, vị ấy biết
rõ tôi cảm giác một cảm giác thọ tận cùng sức chịu đựng của sinh mệnh.
Khi thân
hoại mạng chung, vị ấy biết rõ ở đây tất cả mọi cảm thọ đều không có gì được
hân hoan và sẽ trở thành mát lạnh.”
Đó là cái
câu nói như vậy. Khi mà chúng ta tu được như vậy, mà chúng ta đã quán thấy được
cái vô thường của các thọ này, chúng ta không có vui mừng, không sợ hãi trước
nó, cho nên đau đến đỗi, cái mức độ đau mà cái cảm giác thọ tận cùng sức chịu đựng
của mình.
Còn cái thọ
lạc thì chúng ta có gì mà phải chịu đựng tận cùng của thân đâu. Đây là cái cảm
thọ, mà cảm thọ khổ, cho nên cái sức chịu đựng tận cùng của thân. Mà khi mà
chúng ta đã biết nó là vô thường rồi, thì chúng ta không có chấp trước nó, cho
nên nó đau mặc nó, nó đâu có gì đâu.
Đó là cái chỗ,
cái con đường mà đi qua từ Không Vô Biên Xứ này, thì chúng ta không thoát khỏi
cái cảnh đau khổ này, các thầy hiểu.
Nhưng mà
chúng ta đi qua cái chỗ con đường Tứ Thiền, bốn cái thiền, từ Tam Thiền, từ cái
Nhị Thiền mà đi qua cái chỗ Tam Thiền, Tứ Thiền đó, thì Đức Phật không có dạy
cái bài chịu đựng cái sự khổ đau này bằng một cách như vậy.
Nhưng mà ở
đây, khi mà chúng ta đi qua cái ngả này, thì bây giờ chúng ta phải quán xét được
cái thọ, lấy cái thọ mà đặt ở trên cái Tứ Niệm Xứ Thọ của chúng ta đó, mà chúng
ta quán xét nó.
Để rồi chúng
ta, do chúng ta thấu suốt được cái lý vô thường của nó, mà khi chúng ta đã nhập
được các định này, từ cái định Không Vô Biên Xứ, cho đến cái định Diệt Thọ Tưởng
Định, thì lúc bây giờ chúng ta mới quán xét nó, quán xét nó để rồi chúng ta có
một cái sức chịu đựng tận cùng của cái thân của chúng ta, cái sự sinh mạng chịu
tận cùng, cái sự đau khổ của cái thọ đó (với) chúng ta.
(01:50) Cho
nên tất cả mọi cảm thọ đó, nó không còn làm cho chúng ta vui mừng mà nó cũng
không làm cho chúng ta sợ hãi nữa, vì vậy mà nó trở thành mát lạnh, các thầy thấy
chưa?
Đó, cho tới
khi mà thân hoại mạng chung thì lúc bấy giờ, chúng ta sẽ thấy được cái cảm giác
đó nó hoàn toàn, nó không có lôi cuốn chúng ta được chỗ nào hết, cho nên nó trở
thành mát lạnh.
Vì vậy cho
nên một cái người mà nhập Diệt Thọ Tưởng Định đó, thì lúc bây giờ họ nhập vào
cái định đó thì không có một cái thọ nào mà tác động được họ, nhưng mà khi mà họ
còn sống bình thường mà không nhập Diệt Thọ Tưởng Định, thì họ phải thấy được
cái thọ là vô thường để rồi họ không dính mắc.
Ba cái thọ
này họ hoàn toàn họ không bị dính mắc cái thọ nào hết, thì lúc bây giờ họ mới
có một cái sự chịu đựng của cái thân đau khổ đến tận cùng. Khi mà thân hoại mạng
chung, họ thấy nó trở thành mát lạnh, nó không còn đau nhức họ nữa. Chớ còn
không khéo thì chúng ta cắn răng mà chịu đựng đau, rồi chết một cách rất là đau
khổ.
“Ví như,
này các thầy Tỳ Kheo, do duyên dầu, duyên tim, một cây đèn dầu được cháy sáng.
Nếu dầu và tim của ngọn đèn ấy đi đến tiêu diệt, nhiên liệu không được mang đến
thì ngọn đèn sẽ tắt.
Cũng vậy
này các thầy Tỳ-kheo, khi Tỳ-kheo cảm giác, một cảm giác thọ tận cùng sức chịu
đựng của thân, vị ấy biết rõ tôi cảm giác một cảm giác thọ tận cùng sức chịu đựng
của thân.
Khi vị Tỳ-kheo
cảm giác một cảm giác thọ tận cùng sức chịu đựng của sinh mệnh, vị ấy biết rõ
tôi cảm giác một cảm giác tận cùng sức chịu đựng của sinh mệnh.
Khi thân
hoại mạng chung, vị ấy biết rõ ở đây tất cả những gì được cảm thọ đều không có
gì được hân hoan, sợ hãi và sẽ trở thành mát lạnh”
(03:34) Đó
thì, cái bài kinh dạy chúng ta biết, khi mà chúng ta tu cái ngả này thì chúng
ta phải thấu suốt được cái lý thọ vô thường để chúng ta chịu đựng được những
cái cảm thọ mà không đau khổ nữa.
Còn ở bên
kia, thì bây giờ cái thân của chúng ta nếu mà nhập Tứ Thiền rồi, cái thân chúng
ta đau nhức chỗ nào chúng ta ra lệnh là đuổi đi sạch. Bởi vì làm chủ nhân quả
làm chủ sanh tử mà, cái mục đích chúng ta làm chủ được cái bệnh cái chết mà.
Cho nên chúng ta ở chỗ đó mà chúng ta ra lệnh là cái bệnh khổ chúng ta không
còn có nữa.
Còn nếu mà
chúng ta đi cái ngõ này, thì chúng ta chịu đau, nhưng mà chúng ta đã hiểu biết,
thấm được cái lý vô thường của các thọ, cho nên nó cũng làm cho chúng ta đau khổ
nhưng mà nó không làm cho tâm chúng ta dao động, cho nên chúng ta thấy nó mát lạnh,
không có gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét