296- 9- BẤT THỌ LẠC BẤT THỌ KHỔ CŨNG LÀ VÔ THƯỜNG
(46:20) Mà
đạt được những cái đó thì lúc bây giờ chúng ta sẽ không còn chấp những cái thọ,
không còn chấp những cái mà làm cho chúng ta phải khổ sở với nó nữa. Cho nên đối
với cái thọ, đối với chúng ta, chúng ta biết nó rõ là vô thường, biết nó rõ là
các pháp không có đem đến cho chúng ta những cái hoan lạc, những cái sung sướng.
Cho nên vì vậy
mà thọ lạc làm chúng ta thích thú đó, cho nên các vị ấy không có còn thích thú ở
trong cái thọ lạc, mà cũng không sợ hãi trước cái thọ khổ. Cho nên trước cái cảm
giác bất thọ khổ, bất thọ lạc thì vị ấy cũng biết nó là vô thường.
(46:43) Đây
là, hồi nãy Thầy nói cái (bất) thọ lạc bất thọ khổ, hồi nãy Thầy nói vô thường,
thì câu này Thầy xác định Đức Phật đã dạy ở trong kinh này, ở trong cái bộ
Tương Ưng, thì các thầy cũng thấy rõ.
Đây, “nếu
vị ấy cảm giác bất khổ bất lạc thọ” tức là cái trạng thái không khổ
không lạc đó, tức là trạng thái không buồn không vui đó, “vị ấy biết rõ
thọ ấy là vô thường”, cái thọ ấy nó vô thường.
Thầy nói rồi
các thầy không tin chớ trong kinh Phật nói, không lẽ các thầy không tin Phật?
Đó. Đức Phật mới nói cái thọ ấy, thọ ấy là cái thọ bất lạc bất thọ khổ này nè,
nó là vô thường, mà nó vô thường tức là nó đâu có phải là một cái chơn pháp
đâu? Đó là một cái Phật giả, không thật.
“Cho nên
vị ấy biết rõ không chấp trước thọ ấy”. Biết rõ nó là vô thường cho nên không chấp trước chứ
gì, cho nên vị ấy biết rõ nó thì không có vui mừng với nó.
Còn mình mới
nghe cái thọ bất lạc bất thọ khổ chẳng vui chẳng buồn, thì tưởng nó là Phật
Tánh của mình rồi cho nên mình vui quá, “đây là Phật rồi!” Cho
nên vì vậy đó là cái sự mình hoan duyệt với nó rồi, còn bây giờ ở đây chỗ này
Phật nói không có hoan duyệt với nó mà.
Thầy xin đọc
lại để nhắc cho quý Thầy thấy, bởi vì ở đây là cái sự lầm lạc rất lớn của mọi
con người đang đi theo con đường Thiền Tông, tưởng nó là một cái giải thoát của
mình, mà đây là bài kinh của Phật xác định rất rõ để chúng ta biết:
“Nếu vị ấy
cảm giác bất khổ bất lạc thọ, vị ấy biết rõ thọ ấy là vô thường.” Phải biết nó là vô thường rõ
ràng mà. Cho nên thọ khổ cũng vô thường mà thọ lạc cũng vô thường, chớ cái thọ
này nó đâu phải là không vô thường?
Bởi vì “lạc
thọ, vị ấy biết rõ, không có chấp trước thọ ấy”, nghĩa là biết rõ nó vô thường
cho nên không chấp trước nó nữa rồi, vị ấy biết rõ cho nên không có vui mừng với
nó rồi.
Còn cái này
mình chấp nó là Phật Tánh cho nên mình phải vui mừng, mình tưởng là mình là Phật
rồi. Cho nên đó là cái vui mừng tầm bậy của chúng ta
“Nếu vị ấy
cảm giác thọ lạc, thọ ấy được cảm…”
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét