289- 2- MỤC ĐÍCH CỦA ĐẠO PHẬT LÀ LÀM CHỦ SANH GIÀ BỆNH CHẾT
(09:07) Bây
giờ đến một cái câu hỏi nữa, là Chánh Đức hỏi Thầy:
“Hạ năm
nay Thầy dạy riêng Pháp Hành”- tức là Giới hành đó, “Thầy thường nhấn
mạnh và chỉ dạy cụ thể từng pháp môn, nhằm giúp chúng con tu tập đúng Chánh
Pháp một cách vững vàng không thể lạc sang tà pháp ngoại đạo, Thầy thường khuyến
khích chúng con học phải hỏi, nên con cũng xin có một câu hỏi đơn sơ mà ai cũng
biết, đó là Thầy đặt tên Tu viện.
Tới nay
Thầy luôn khẳng định, nhấn mạnh, thường nhắc đi nhắc lại quá nhiều, nhưng ít ai
để ý tới. Chủ đích của đạo Phật là gì? Xin Thầy chỉ dạy chúng con rõ.
Từ hơn
hai ngàn năm nay đạo Phật có quá nhiều người tu mà rất ít người chứng đạt. Mười
tám năm Thầy đã mở cửa Tu viện đón chúng bốn phương mà cũng chưa mấy ai thành đạt,
chắc chắn chỉ vì lỗi không để ý đến chủ đích ấy.
Con cúi
xin Thầy từ bi nhấn mạnh, khẳng định thêm nữa để đám đệ tử si ám của chúng con
chuyên chú nhớ mãi thì mới có hi vọng có thêm người thực hiện được lời dạy của
Thầy.”
Ở đây thì
cái câu hỏi thì rất đơn sơ, hỏi Thầy cái chủ đích của Đạo Phật như thế nào, mà
hầu như là người ta không có nhắm vào cái chủ đích của nó.
Thật sự ra họ
cũng, đạo Phật thì cũng có nhắc nhở những điều đó thật sự chớ không phải không,
nhưng mà vì người ta cũng bị lạc lầm vào những cái giáo pháp, người ta làm mờ
cái trí của họ đi.
Cho nên họ
cũng thấy rằng cái thiền định nó cũng không phải là lo lắng gì đến cái chỗ mục
đích sanh tử luân hồi, mà chỉ làm sao mà giữ cái tâm của mình, để cái Phật Tánh
nó hiện tiền, thì cái mục đích sanh tử luân hồi nó chẳng có quan trọng.
Bởi vì ở
trong cái thân của mình, mà nó có một cái tâm ma thường hằng, hằng biết, hằng
sáng, thì mình có tham dục, mình có ham ăn, ham uống thì cái đó nó vẫn còn, nó
đâu có mất, mình vẫn ăn uống phi thời phá giới thì cái đó nó đâu có mất!
(11:24) Mà
khi mà mình đã nhận ra được nó rồi, thì cái ham ăn, ham uống nó sẽ hết, và cái
tâm sân hận phiền não cũng hết, do đó thì họ mường tượng được cái Phật Tánh.
Khi có thì tất cả, Phật thì đâu có còn, giác ngộ mà, đâu có còn cái gì mà làm
cho ông ta ham muốn được.
Nhưng mà sự
thật đó là cái nghĩ nó không đúng cái đối tượng, cái mục đích của đạo Phật, cho
nên do đó đưa đến con đường tu tập mà từ lâu tới bây giờ, bao nhiêu thế kỷ trải
qua, mà người ta không thực hiện được sự giải thoát.
Cho đến hôm
nay, mười mấy năm trời, vì cái ảnh hưởng đó mà hầu hết là các tu sĩ cũng chỉ mường
tượng đến cái chỗ thiền định ức chế tâm để đi vào thiền định, để rồi cũng có
nghĩ rằng tâm mình sẽ hết tham, sân, si, cái nghĩ của họ.
Bởi vì họ
cũng đi qua, tuy rằng nó không phải là đang tu trên những cái pháp hành của đạo
Phật thật sự, nhưng mà họ cũng nghĩ mường tượng rằng mình cũng sẽ được sự giải
thoát đó.
Nhưng mà cái
chủ đích thật sự của đạo Phật, thì như chúng ta cũng biết rằng, Đức Phật khi chứng
đạo thì Ngài đã nói lên được bốn câu kệ, nhưng mà người ta huyền thoại Ngài,
khi mới sanh ra Ngài nói lên bốn câu kệ.
Nhưng sự thật
ra, khi một đứa bé sanh ra mà nói lên bốn câu kệ, thì nó chưa có thật giải
thoát. Mà khi mà, trong kinh Nguyên Thủy xác định rằng Đức Phật mà tu chưa chứng,
chỉ còn là Bồ Tát thì làm sao biết được mình làm chủ sanh tử mà dám nói lên lời
nói đó.
Cho nên ở
đây chúng ta thấy bốn câu kệ rất rõ ràng là:
“Thiên
thượng thiên hạ
Duy ngã độc
tôn
Nhất thiết
thế gian
Sanh, lão,
bệnh, tử”
(13:20) Thì
Đức Phật đã xác định như vậy, thì cái bài kệ này phải xác định là sau khi chứng
đạo, khi mà chứng đạo rồi thì Ngài mới nói câu kệ này, chớ còn nếu mà chưa chứng
đạo, thì mình nói như vậy hóa ra mình nói láo sao?
Mà trong khi
mới sanh ra, thì Thầy nghĩ dù là người ta huyền thoại Đức Phật là Thánh đi nữa,
khi sanh ra thì đi bảy bước có hoa sen, tay chỉ trời, chỉ đất mà nói lên câu
nói đó, thì thật ra ông Phật này đã thành Phật lâu rồi, chớ không phải là mới
thành Phật ở trong kiếp này.
Nhưng mà Đức
Phật đã xác định trước đó thì chưa có ông Phật nào. Nhưng những kinh khác thì
nói rằng trước Đức Phật có những Đức Phật, nhưng mà có những đức Phật sao tôn
giáo Phật giáo không ra đời?
Nếu có những
người tu mà đã thấy được cái pháp tuyệt diệu, tuyệt vời như thế này, thì ngay
(khi) ông mà đã tu rồi, thì ông đó có ích kỷ, nhỏ mọn đến cái mức độ mà ông chỉ
tu rồi ông lại, bởi vì cái tâm một người mà tu giải thoát họ phải mang theo cái
một cái tánh chất từ bi của họ, thì không có lý nào mà các Phật quá khứ vô tâm
đến cái mức độ mà không nghĩ đến những con người trong cái thời điểm của Đức Phật
đó, đang khổ đau quằn quại trên bốn sự đau khổ, tức là sanh, lão, bệnh, tử?
Cho nên nếu
mà đã có một cái vị Độc Giác thôi, Thầy nói nghĩa là người đó tự tu mà tự chứng
được dù là Thập Nhị Nhân Duyên thì người này cũng đã xác định cho thế gian này
biết rằng không có thế giới siêu hình.
Nếu mà người
như bậc Duyên Giác, họ tu họ cũng phải thấy được điều đó, thì ít ra họ cũng phải
xác định được pháp Thập Nhị Nhân Duyên chứ. Đằng này phải chờ cho Đức Phật, Đức
Phật mới xác định Tứ Diệu Đế, Thập Nhị Nhân Duyên, còn trước đó thì chưa có.
(15:10) Như
vậy là Đức Phật chỉ là một cái người khiêm tốn, nói trước ta quá khứ thì có những
Phật, bảy Đức Phật, nhưng sự thật theo Thầy nói, nếu mà có bảy Đức Phật thì có
đạo Phật ra trước khi Đức Phật Thích Ca.
Nhưng đằng
này, chúng ta biết rõ ràng là chỉ có Đức Phật Thích Ca là một Đấng Giáo Chủ,
người sáng lập ra đạo Phật, thì như vậy rõ ràng là cái đích của đạo Phật đã nhắm
vào cái gì?
Những cái
câu chuyện đơn sơ mà thực tế cụ thể thì chúng ta nhắm vào đó, còn những cái huyền
thoại thì sai chúng ta nên bỏ.
Thì Đức Phật
đi ra bốn cửa thành thấy bốn cái khổ, và giải quyết bốn cái khổ đó là sanh,
lão, bệnh, tử. Cho nên sau khi mà chứng đạo được, tức là tu thành đạo được rồi
thì Đức Phật như thế nào? Đức Phật nói lên câu nói:
“Thiên
thượng thiên hạ
Duy ngã độc
tôn
Nhất thiết
thế gian
Sanh,
lão, bệnh, tử”
Trên trời,
dưới trời chỉ duy nhất Ta là người vượt qua sanh, lão, bệnh, tử.
Đó không phải
là Đức Phật đã xác định rằng ở trên trời, dưới trời, là tất cả khắp không gian
vũ trụ này, chỉ có mình Ta là người đã vượt qua điều đó thôi, thì tức là đã xác
định được cái mục đích của đạo Phật là phải làm chủ bốn cái khổ này. Mà trong lịch
sử của Đức Phật đi ra bốn cửa thành thấy bốn cái khổ này rất rõ ràng.
Vì vậy bây
giờ chúng ta là đệ tử của Người, thì chúng ta cũng phải nhắm cái mục đích làm
sao thoát ra bốn cái khổ này, mà bốn cái khổ này nó ở chỗ nào?
(16:40) Thầy
xin nhấn mạnh bốn chỗ này nó ở chỗ nào, có phải ở bốn cái chỗ trụ xứ của chúng
ta không? Thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta không?
Nếu thân này
không chết thì chúng ta tu nó làm gì! Bởi vì thân của chúng ta đang tu, lấy nó
mà tu đây, là tại vì nó đang bị chết nè, nó đang bị khổ ở trong cuộc sống gọi
là sanh nè, nó đang bị già, mà già là khổ.
Cho nên vì vậy
mà Đức Phật, cái mục đích của đạo Phật, cái pháp môn của đạo Phật, là nhắm vào
ngay chỗ đó để mà tu tập, để cho thoát ra khỏi đau khổ. Vì vậy bây giờ chúng ta
cũng ngay ở trên thân, thọ, tâm, pháp này mà tu tập để chúng ta thoát ra đau khổ.
Cho nên cái
lời Đức Phật đã nói, cái kệ Đức Phật đã nói lên cái ý nghĩa của đạo Phật, cái mục
đích của đạo Phật, mà hôm nay Chánh Đức hỏi Thầy thì nó quá rõ ràng, không còn
gì nữa.
Nhưng mà tại
sao chúng ta không nhắm vào cái chỗ mà chúng ta tu. Cho nên Tứ Niệm Xứ đặt
chúng ta rất trọn, bốn chỗ để chúng ta thực hiện được cái chỗ làm chủ sanh,
lão, bệnh, tử.
Thế mà chúng
ta hiểu như vậy rồi, bây giờ chúng ta mới biết ở trên cái thân, thọ, tâm, pháp
này gọi là Tứ Niệm Xứ. Nếu mà một danh từ nói là Tứ Niệm Xứ, thì chúng ta nói
thân, thọ, tâm, pháp là Tứ Niệm Xứ. Phải không?
Cho nên nếu
mà bây giờ chúng ta đang tu ở trên cái Tứ Niệm Xứ, bây giờ tu ở trên thân quán
thân nè, mà về cái nhân tướng của nó thì chúng ta biết rằng đó là tu Định Vô Lậu.
Mà nếu mà tu về hành tướng ngoại thì chúng ta biết rằng Định Chánh Niệm Tỉnh
Giác, vì có cái Chánh Niệm Tỉnh Giác đó nó mới khắc phục được cái tham ưu, nó mới
đoạn dứt các ác pháp.
Rồi bây giờ
chúng ta biết, trên thân quán thân tu về hành tướng nội nè, thì chúng ta biết
nó là Định Niệm Hơi Thở. Thay vì đó là một cái tên, thí dụ như “trên thân quán
thân tu về hành tướng nội”, đó là một cái tên để chỉ cho chúng ta biết rằng đó
là cái Định (Niệm) Hơi Thở.
Mà như vậy
chúng ta ở trên đó mà chúng ta tu tập thì để làm gì? Để làm cho cái thân của
chúng ta nó không có còn bị bốn cái trường hợp đau khổ nữa, sanh, lão, bệnh, tử,
phải không?
Cho nên ở
ngay đó mà chúng ta tu tập để làm chủ, mà làm chủ rồi thì chúng ta đã xong, đâu
có gì đâu. Đó, tức là giải thoát được, nó không còn khổ nữa.
(18:40) Hồi
sáng này Thầy dự định Thầy sẽ trả lời cái câu hỏi của cô Diệu Quang. Có một số
câu hỏi, nhưng mà Thầy ngồi trên xe, cái xe run quá Thầy không có viết được.
Cho nên ở đây có một số câu hỏi cũng rất là thực tế và cụ thể cho cái bước đường
tu tập của các con, nhưng mà trả lời, thay vì buổi sáng nay Thầy không có công
việc thì chắc chắn Thầy sẽ trả lời hết cái này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét