276- 6- NHÂN DUYÊN THÀNH LẬP CƠ SỞ CHUYÊN TU
(24:56) Đến
đây Thầy xin dừng lại, một chút xíu Thầy sẽ nhắc lại. Vừa rồi thì có chú Đắc ở
thành phố. Hôm nay thì chú xin phép để mà được xây dựng một cái trung tâm, do
đó chú đến mời Thầy, là chú sẽ giao một cái khu vực chuyên tu cho Thầy để hướng
dẫn.
Vài hôm nữa
thì có thầy Tâm Nhẫn và thầy Thiện Đức đến đây gặp Thầy để giao cái trách nhiệm
cái phần khu vực chuyên tu đó. Còn quý thầy thì làm cái công việc từ thiện xã hội,
từ cái trại khuyết tật, từ các trường hướng nghiệp, dạy nghề nghiệp, từ cái trại
mồ côi, thì các thầy sẽ làm nhiệm vụ đó.
Còn cái vấn
đề hướng dẫn chuyên tu, để giữ gìn giới luật nghiêm túc, thì các thầy giao hết
cái phần đó cho Thầy, coi như cái trung tâm chuyên tu thì giao cho phần Thầy.
Nhưng mà Thầy thì cũng chưa có hứa chắc, là để sau khi gặp quý thầy rồi mới có
quyết chắc trong vấn đề đó.
Nghĩa là người
ta xin phép ở trong cái trung tâm làm công việc từ thiện, rồi người ta ghép vào
ở trong cái khu chuyên tu, để giúp cho Phật giáo có mt cái khu vực chuyên tu.
Mà bây giờ nhìn chung ở trong nước thì không có một vị Thầy nào giới luật
nghiêm chỉnh, cho nên người ta muốn mời Thầy về đó.
Nhưng có cái
khó là như thế này. Thầy không biết họ là thuộc cái loại nào mà các nước ở ngoại
quốc đài thọ và giúp một số tiền rất lớn, vừa xây dựng mà vừa lại trợ giúp cho
những cái tiền bạc. Cái cơ quan từ thiện đó nó thuộc về Á Châu.
Thì Thầy
nghĩ rằng Thầy không hiểu, sợ e rồi có cái chính trị như thế nào, nhưng mà giấy
phép thì nhà nước đã ký và chấp nhận cho cái trung tâm đó được thành lập và được
ra đời.
Giấy phép
xong xuôi hết rồi, coi như là hiện giờ còn có mời những nhân vật nào đứng trong
vị trí nào, làm gì, làm gì đó, cho nên chú Đắc chú về đây là mời Thầy, sau đó
thì quý thầy mới, coi như là chú đến đây là báo trước, để rồi sau đó quý thầy về
mời Thầy nhận lãnh cái nhiệm vụ đó.
(27:10) Thầy
nghĩ rằng ở trong cuộc đời tu hành của mình, mình nghĩ cái tốt. Thầy đang lo là
không biết mình sẽ đi tìm cái nơi nào mà nó thuận tiện, mà mình khỏi có lo giấy
tờ gì tất cả hết, mà nó bảo đảm được sự tu tập.
Nếu ở đây
người ta đã lo cho mình tất cả mọi cái yên ổn để cho mình tu hành, và đồng thời
cơm ngày một bữa người ta lo cho mình đầy đủ, thì cái chuyện đó quá tốt rồi.
Mình chấp nhận vào đó mình tu hành thì quá tốt rồi, đâu còn cái chỗ nào hơn nữa.
Cho nên vì vậy,
về mặt chánh quyền, về cái này kia thì họ lo hết, còn riêng mình thì mình cứ hướng
dẫn tu hành mà thôi, chẳng có tiếp duyên gì bên ngoài. Người ta lo đời sống của
mình, mình chẳng lo gì hết.
Thì từ lâu
Thầy ao ước được điều đó, ngày ngày chúng ta chỉ ôm bình bát đến cái nơi nào đó
họ cho chúng ta một bữa cơm là đủ, chúng ta chẳng cần gì nữa. Đó là cái ước vọng
của Thầy để chúng ta tu tập.
Và đồng thời
thì Thầy hỏi, như vậy là cái cơ sở đó mà tôi lãnh đạo thì phải có nam, có nữ chớ,
như vậy là nó phải có một cái vùng cũng rộng, nó phải có cách xa để mà cái khu
vực chuyên tu cho nam, cho nữ chớ? Thì ông ta cũng có ý nói chuyện với Thầy, là
ông sẽ sắp xếp cái này rất là rõ ràng kỹ lưỡng, chớ không phải là giao Thầy cái
nhiệm vụ là phân phối? thầy tu không mà bỏ bên nữ, bởi vì bên nữ cũng rất đông.
Thì tất cả
những cái này, thì cái khu đất đó nó cả trăm mẫu ở trên sông La Ngà, ở trên cái
khu vực từ đi đường lên Đà Lạt, đến cái chỗ mà gọi là cái sông La Ngà, thì khu
đất vô đó thì nó cũng rộng lớn lắm. Đó thì, cái địa điểm như vậy, nhưng mà hôm
nào thì mấy người này họ sẽ đem xe hơi đến rước Thầy đến đó xem xét.
Thì đó là
cách mới có giáo đầu mà thôi, nhưng mà đây cũng là cái tốt, là sau ba tháng hạ
rồi thì Thầy mới có dịp đi thăm, coi tìm cái nơi nào tốt để cho chúng ta được
yên tu mà không bị khó khăn.
Còn ở đây
thì đương nhiên là chúng ta cũng phải biết rằng chúng ta cũng sắp sửa bị động,
là vì Thầy đã từ chối, dứt đoạn và Thầy chấm dứt, do đó sợ Giáo hội ở đây họ sẽ
làm động mình.
(29:15) Cho
nên từng đó thì sau khi rời, thì ở đây chúng ta còn ít chớ không có đông được,
vì đông thì cái ông Giáo hội này ông kiếm chuyện đủ thứ thì mình cũng bất an lắm.
Cho nên Thầy
cũng có nghĩ lâu rồi, nghĩa là các con phải về cái nơi trụ xứ của mình, địa
phương của mình, ở đó thỉnh thoảng Thầy về thăm Thầy sẽ dạy cho các con, chớ
còn ở tập trung một chỗ mà tu tập thì giấy tờ rất phiền phức.
Mà rồi Giáo
hội nó thuận thì không nói gì, nó nghịch thì nay nó kiếm chuyện này, mai nó kiếm
chuyện kia, nó làm mình không yên. Và đồng thời thì Thầy là một người quyết mạnh
dạn chống lại cái Giáo hội, không đúng, làm sai mà không chịu mình sai, đó là
những cái điều mà Thầy rất là khổ sở vấn đề này.
Cho nên hôm
nay được cái duyên như vậy cũng là một cái, sắp sửa đi chu du để tìm cái nơi,
thì đây cũng là cái dịp để Thầy đi tìm về đó thử coi nó ra sao, rồi nó đủ duyên
thì chắc chắn là nó cũng có sự sắp xếp đâu đó sẵn sàng.
Mình không
muốn mà người ta đến cầu, thì đó là một cái duyên nó sẵn rồi. Mình đang đi tìm
mà họ lại đem đến họ mời mình, thì đó là cái duyên, chứ mình cũng đâu có biết ở
chỗ nào mà nói.
Nhưng mà sự
thật ra thì mình cũng có gieo một cái duyên này cũng đã lâu rồi. Cách đây cũng
năm sáu năm rồi, Thầy có gợi ý này, cho nên bây giờ người ta nhớ người ta nhắc
lại, và đồng thời người ta làm được giấy tờ thì người ta mời mình về là phải.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét