252- 1- KHÔNG NGÃ MẠN LÀ TỰ BIẾT MÌNH
(Tiếp theo
Pháp hành 21)
(0:00) Đáp: “Tâm
không ngã mạn không thể nhìn ở hành động và lời nói mà biết được. Hành động và
lời nói bên ngoài tỏ vẻ cung kính, tôn trọng, gặp ai cũng lạy cúi đầu, thi lễ
sát đất, lời nói tôn vinh tâng bốc, nhưng tâm họ vẫn mang đầy chất ngã mạn.
Người
không ngã mạn là người tự biết mình hơn ai hết.”
Nghĩa là nó có ba mạn chớ không phải là một, nó có ba mạn:
.Cái mạn thứ nhất là coi mình hơn người khác, mình giỏi hơn người khác.
.Mạn thứ hai là xem mình bằng người ta, không thua ai hết, bằng người ta.
.Mạn thứ ba là coi mình kém hơn họ, thua họ, mình coi mình tự ti, mặc cảm, mình coi mình không bằng ai hết, thua họ, mình tự ti, mình buồn rầu. Thì đó là cũng là cái ngã mạn chớ không phải không mạn.
Cho nên ở
đây nó có ba mạn chớ không phải là một mạn: hơn, bằng, và kém, đó là ba cái mạn.
Cho nên cái
người mà không ngã mạn là người đó tự biết mình, chớ không ai biết ở trong cái
tự tánh kiêu căng của họ được.
Họ khéo léo
họ che đậy cái tự tánh kiêu căng họ cũng rất dễ. Còn cái người thô lỗ thì chúng
ta dễ biết lắm, còn cái người họ làm bộ ở ngoài thì họ làm như mình là người diệt
ngã vậy, không có còn kiêu căng, ngã mạn nữa, cho nên họ làm cái vẻ họ đụng đâu
họ cũng quỳ lạy, nhưng mà cái bản chất của họ rất là lớn, cái ngã mạn họ rất là
to.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét