237- 6- BA ĐIỀU KIỆN ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC TÂM VẮNG LẶNG
(36:50) Hỏi: “Về
Định Niệm Hơi Thở con vẫn giữ thời gian ba mươi phút tâm yên lặng không tạp niệm,
có sức tỉnh thức hơn trước, nhưng chưa đạt được sự vắng lặng. Có phải con xả
tâm chưa sạch không thưa Thầy?”
Ở đây, cái
người tu mà ngồi nhiếp tâm ba mười phút mà không có tạp niệm, tức là không vọng
tưởng, tâm rất yên lặng, đó là một thời gian phải tu tập hết sức. Thầy muốn nói
như thế này cho các con hiểu này.
Cái thời
gian mà các con về đây tu tập với thầy, các con nhớ kỹ, là từ khi mà Thầy biết
rằng cái Định Niệm Hơi Thở nó quan trọng như thế nào, mà Thầy đã dạy các con về
cái Định Niệm Hơi Thở, từ cái ổn định hơi thở, để sống cho được trong cái hơi
thở bình thường, rồi tập cái hơi thở để làm cái tụ điểm, rồi bây giờ, cho đến
bây giờ thì chúng ta đã quen với cái hơi thở.
Thầy nghĩ rằng
trong suốt ba năm mà các con luyện tập với hơi thở, mà hôm nay ba mươi phút
không tạp niệm, chỉ duy nhất trong cái hơi thở bình thường của mình, thở ra thở
vô nhẹ nhàng, đó cũng là kết quả rất lớn của các con rồi đó.
Đừng nghĩ rằng
ba mươi phút không tạp niệm và được ở trong một cái sức tỉnh thức, ở trong cái
yên lặng này không phải là một chuyện dễ làm, mà phải có công tập luyện hết sức
mới được, có tâm tha thiết nỗ lực mới tu tập.
Nhưng các
con đừng lầm, đừng để cho thân các con dao động ở trong ba mươi phút này, hoặc
là một giờ này, thì cái sai của các con sẽ đưa các con đi vào biển chết, chớ
không còn cái biển thiền định nữa đâu.
Cho nên hãy
giữ thân tâm bất động, yên lặng như là pho tượng, như là gộc cây, như là tảng
đá, thì các con mới tiến sâu được vào thiền định, còn nếu không thì không thể
nào tiến vào được thiền định.
Đáp: “Chỗ đạt được tâm vắng lặng
có hai phần.”
Ở đây muốn
nói về cái tâm yên lặng, thì ba mươi phút không vọng tưởng, nhưng mà từ chỗ cái
yên lặng nó phải đi đến cái chỗ vắng lặng.
(39:02) Ở
đây thì cái câu hỏi có hỏi Thầy: “nhưng chưa đạt được sự vắng lặng, có phải
con xả tâm chưa sạch không thưa Thầy?”
Nghĩa là
trong khi được cái tâm yên lặng không vọng tưởng ba mươi phút, nhưng bây giờ nó
tu mãi mà nó không đạt được cái sự vắng lặng, cho nên mới hỏi Thầy, chớ không
phải nói nó đã đạt được ba mươi phút yên lặng như thế này kia.
Bây giờ con
đã đạt được ba mươi phút yên lặng, nhưng cái trạng thái vắng lặng con vẫn tu, vẫn
hướng mà nó không vắng lặng. Như vậy là tại tâm con chưa xả, hay là con tu nó
chưa tới mức nào mà nó chưa được đạt vắng lặng?
Cho nên ở
đây Thầy đáp ngay liền cái câu hỏi chính của nó là ở chỗ chuẩn bị cho cái tâm của
mình vắng lặng, mà mình chưa đạt được vắng lặng.
Đáp: “Chỗ đạt được tâm vắng lặng
có hai phần. Một là sáu thức phải bám cho thật chặt ở tụ điểm.”
Nghĩa là cái
phần thứ nhất, muốn đạt được cái trạng thái tâm vắng lặng thì thứ nhứt là sáu
cái thức phải bám chặt cái tụ điểm.
Nó có ba phần
chớ không phải hai phần, nó có ba phần. Cái phần thứ nhất thì phải bám chặt,
sáu cái thức bám chặt cái tụ điểm.
Cái phần thứ
hai là: “Pháp hướng phải cụ thể và rõ ràng.”
Nghĩa là
mình trạch pháp cái pháp hướng, mình nhắc cái tâm bám cho chặt như thế nào đó,
và hướng tâm: “Cái nhĩ căn của mình phải quay vào trong, đừng có nghe
ra ngoài!”
Thì do cái
chỗ pháp hướng này mà nhắc cho đúng tên, đúng họ, đúng cái trường hợp của nó,
thì cái tâm bám chặt và cái pháp hướng cho cụ thể, thì cái tai nó sẽ gom lại,
nó không nghe bên ngoài, thì cái âm thanh sẽ vắng lặng.
“Ba là
phải tiếp tục xả tâm bằng Định Vô Lậu.”
Nghĩa là ba
cái trường hợp ở đây, ba cái điều kiện, ba cái phần, thì phần thứ nhất là phải
bám chặt tụ điểm, phần thứ hai là pháp hướng phải cụ thể, phần thứ ba là phải xả
tâm.
Nếu một người
muốn tu vắng lặng mà luôn luôn tiếp duyên, mà tâm nó giận hờn phiền não, thì
cái sự vắng lặng này cũng không đạt được. Dù cái pháp hướng có đến mức độ nào,
có đúng cách nào đi nữa, có cụ thể cách nào nó cũng không làm sao mà cái tâm nó
vắng lặng được. Đó.
(41:20) Mà
bây giờ tiếp tục xả tâm bằng Định Vô Lậu, nghĩa là:
“Nếu
có đối tượng thì mình xả tâm bằng nhân quả, mà nếu không đối tượng thì mình xả
tâm bằng Định Vô Lậu.”
Như vậy thì
các thầy thấy, cái chỗ mà tiếp tục xả tâm này nó có hai phần nữa. Cái phần mà xả
nó bằng nhân quả, nghĩa (là) người ta chửi mình, mình thấy nhân quả, là đây là
mình vay người ta, người ta chửi mình, do đó cái tâm mình xả liền. Mình thấy liền:
đây là cái nhân quả mà đời trước mình đã tạo, đời nay mình phải gánh chịu cái
quả này, cho nên mình vui vẻ mà để trả cái quả này, cho nên mình xả được tâm liền.
Đó là mình
phải thấy, tiếp tục xả tâm thì nó bằng hai phần, hai lối. Lối thứ nhất là có đối
tượng thì xả bằng nhân quả. Lối thứ hai thì mình phải xả bằng Định Vô Lậu, bằng
pháp hướng: “Tâm như cục đất, không có tham sân si nữa!” Nhắc nó như vậy,
cho nên đến khi mà nó gặp tham, sân, si thì nó không tham, sân, si nữa.
Đó là mình
phải xả hai phần. Bởi vì có lúc mình có đối tượng, còn có lúc mình không đối tượng
thì mình lấy cái gì mình tu? Mình ngồi không thì nó uổng phí thời gian. Cho nên
không có đối tượng thì mình tu Định Vô Lậu để mà xả tâm, mà có đối tượng thì
mình tu bằng nhân quả thì cũng xả tâm, mình cũng đoạn dứt được các pháp ác đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét