232- 1- TRẠNG THÁI XẢ GIÁC CHI
(tiếp theo
Pháp Hành 19)
(0:00) Gần
tới giờ, nhưng mà chúng ta phải học hết cái bài này. Chút xíu nữa, còn một chút
nữa là hết, chúng ta nghỉ.
Khi mà chúng
ta Xả Giác Chi như vậy, thì tức là nó ở trong một cái trạng thái buông xả hết vật
chất. Thậm chí như cả cái thân này nó cũng không còn tiếc nữa, ai có muốn lại
xin cái đầu nó cho liền, nó cũng không có nói đừng có làm vậy, đau đớn hay này
kia. Bây giờ xin cái gì nó cũng cho hết. Nghĩa là Xả Giác Chi.
Thí dụ như
bây giờ người ta nói: “Thầy làm ơn thầy cho tôi cánh tay đi”, thì
nó vẫn chặt nó cho liền, nó cũng không thấy đau thấy đớn, nó cũng không thấy gì
hết, đó gọi là Xả Giác Chi. Bởi vì trong cái Xả Giác Chi nó có một cái khinh
an, nó làm cho cái tâm người đó không còn dính mắc cái vật gì hết, đối với thân
này (nữa).
Cho nên
chúng ta nói về Thất Giác Chi, thì hầu hết là chúng ta phải thực hiện tất cả những
cái pháp tu cho nó rất là rốt ráo rồi, thì lúc bấy giờ cái giác chi nào nó cũng
có hết.
Chớ không phải
chúng ta tu tập cái giác chi được, mà chúng ta tu tập các pháp trên kia như là
Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu. Chúng ta tu tập những
cái đó để cho chúng ta thực hiện được những cái tâm ly dục ly ác pháp, rồi nhập
Bốn Thiền.
Sau khi nhập
Bốn Thiền rồi thì chúng ta muốn ở trong cái giác chi nào, cái Trạch Pháp, cái
Khinh An Giác Chi, cái Hỷ Giác Chi, cái Niệm Giác Chi, hay hoặc là cái Xả Giác
Chi, Định Giác Chi, chỗ nào là chúng ta cũng có hết. Nghĩa là chúng ta muốn cái
chỗ đó là cái chỗ đó có.
Cho nên tu tập
như vậy mới gọi là rốt ráo, mới có thành tựu được. Còn bây giờ nói vậy chớ, người
ta xin mình ngón tay vầy cái mình tiếc, nói giờ tui mười ngón mà chặt tui lấy một
ngón vầy, là tui thành chín ngón làm sao? Coi sao được? Thì như vậy là mình còn
sợ xấu rồi.
Còn cái người
có mà cái Xả Giác Chi, xin ngón tay họ chặt ngón tay họ cho. Họ thấy không phải
là cái chuyện họ còn tiếc đối với cái thân này nữa, cái gì họ cũng xả hết, họ
không tiếc cái gì, xin cái gì họ cho cái nấy, xin cái chân họ cũng chặt cho cái
chân nữa. Mặc dù là, họ không có suy nghĩ là như thế nào hết.
Nghĩa là người
đời người ta nói, nếu mà cho cái chân như vậy chắc mình đi cà nhắc, rồi mình đi
có một chân làm sao? (2:01) Nhưng mà người mà Xả Giác Chi họ không có
quan trọng cái vấn đề đó, một chân hai chân gì cũng được, tại vì cái nghiệp của
mình vậy. Cho người ta cái chân đó mình cái chống cây gậy thêm mình đi không có
gì sợ.
Còn bây giờ
mình sợ mắc cỡ, chống cây gậy người ta nói ông cụt chân, ông có một chân thì
mình xấu hổ. Còn cái tâm Xả Giác Chi không có xấu hổ gì nữa, nó không có cái gì
mà nó còn chướng ngại trong tâm hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét