219- 4- HIỆU QUẢ CÂU PHÁP HƯỚNG PHỤ THUỘC VÀO ĐỊNH LỰC CỦA TÂM
(14:08) Còn
về pháp hướng Thầy xin nhắc cho các con biết. Nó không có đơn sơ đâu. Nghĩa là
cái trạng thái định của tâm chúng ta có ở mức nào, thì cái pháp hướng nó sẽ có
hiệu quả ở mức đó.
Cũng như bây
giờ cái đầu của chúng ta nhức, cái thân chúng ta đau, mà chúng ta cũng nghe cái
người mà Thầy dạy rằng nói: “Cái thọ này là vô thường, cái đau này phải đi
khỏi thân này đi!”, mà cái tâm của mình thôi nó còn nhớ, còn nghĩ tùm lum
tà la, đụng ai nó cũng giận hờn phiền não, thấy ăn uống nó cũng còn thèm cái
này cái kia, thì ông này có nhắc nó một ngàn lần thì cái thọ nó cũng không đi
đâu hết, nó càng đau nhức thêm nữa. Càng nhắc, tâm nó lại càng tập trung ở
trong chỗ đau, còn đau luôn nữa.
Đó thì, cái
đó không phải là cái chỗ trạng thái để mà diệt cái thọ, mà chính cái chỗ đó phải
đi uống thuốc, chớ không phải là diệt cái thọ.
Mà khi cái
tâm của chúng ta, ngồi được một phút không vọng tưởng, Thầy nói chỉ một phút
không vọng tưởng, thì cái pháp hướng đó nó có hiệu quả, nhưng nó hiệu quả với
cái bệnh nào? Cái bệnh ít ít thì có hiệu quả, chớ cái bệnh mà nó đau ruột thừa ở
trong đó mà chúng ta nhắc, biểu nó đừng có, hết đau, thì chắc chắn là nó không
thể nào nó dừng lại được đâu. Chúng ta phải hiểu.
Thí dụ như
bây giờ cái cơn đau của người ruột thừa thì người ta phải nhập tới Tứ Thiền người
ta mới thắng được cái thọ đó chớ đâu phải. Bởi vì trong y học có nói, khi một
người đau ruột thừa thì nó là tiếng thét của cơ thể, nó đau quá nó la đó! Cho
nên còn cái đau mà như nhức đầu, cảm, là cái tiếng nói thầm thì của nó.
Đó là trong
cái y học, họ ví cái thân thể của chúng ta, nó có cái tiếng nói của nó chớ, cái
tiếng nói của thọ đó. Cho nên, thí dụ như đau ít ít, lai rai chúng ta thấy như
thường, đó là tiếng nói của nó.
Cho nên ở
đây, trên cái phần học tập, chúng ta phải biết được, áp dụng được cái pháp hướng
của chúng ta.
Thí dụ như
bây giờ một người ngồi, hay hoặc đi kinh hành, mà trong kinh hành của họ là
trong ba mươi phút nó không có một niệm, nó tỉnh thức ở trong hành động đó
trong ba mươi phút, và họ ngồi lại, họ tỉnh thức ở trong cái hơi thở của họ ba
mươi phút, thì cái người này họ sẽ hướng tâm có hiệu quả. Khi mà hướng tâm đúng
với cái thọ của họ, thì họ hướng tâm cái thọ đi.
Còn bây giờ
chúng ta được một giờ thì chúng ta sẽ hướng, cái lực của nó nó mạnh hơn. Bởi vì
từ cái đạo lực của pháp hướng đó, nó theo với cái định lực của nó, cái định lực
nó có được bao nhiêu thì nó theo, cái sức tỉnh thức của nó bao nhiêu thì nó có
cái hiệu quả của cái pháp hướng bấy nhiêu. Còn bây giờ chúng ta chưa có cái định
lực gì hết mà chúng ta hướng thì không có hiệu quả.
Cho nên các
con người nào mà hướng mà thấy có hiệu quả chút chút đó, ít ít đó, thì cái định
lực nó khá. Còn cái người nào mà khá hơn nữa thì thấy nó có hiệu quả hơn nữa,
thấy hôm nay mình nhắc được.
(17:04) Cái
người nào mà sâu hơn nữa, tức là người ta đến cái chỗ người ta tịnh chỉ cái hơi
thở, thì lúc bấy giờ người ta bảo “cái thọ im đi”. Người ta bảo như
vậy, chứ sự thực ra người ta ra lệnh như vậy chứ người ta đang ở trên cái trạng
thái nó tịnh chỉ hơi thở, người ta nhập vào trạng thái đó, cho nên trạng thái
đó nó sẽ làm cho cái thọ tác động không được, cho nên nó không đau.
Mà nó không
đau, trong khi đó người ta chỉ ở trong đó một thời gian là một giờ hoặc hai giờ,
nhập định ở trong đó. Thì khi mà người ta xuất định ra, thì cái cơ thể nó sẽ tự
ở trong cái sự ngơi nghỉ của nó, nó sẽ phục hồi lại cái chỗ bệnh, nó làm cho
chúng ta hết bệnh.
Cũng như Thầy
cũng đau thần kinh tọa chớ không phải là Thầy không đau, nhưng mà Thầy nhờ cái
pháp hướng mà Thầy đuổi nó đi được, nhưng mà muốn đuổi như vậy Thầy cũng phải ở
trong cái trạng thái đó chớ. Chớ còn trạng thái mà Thầy đang nói chuyện với quý
thầy mà Thầy dùng pháp hướng thì nó không hiệu quả đâu.
(17:54) Coi
như là chúng ta phải đạt được cái mức định nào thì chúng ta phải dùng cái pháp
hướng ở mức định đó, nó mới sử dụng mới được.
Chẳng hạn là
như bây giờ cái tâm của mình đó, nó chưa, mình chưa có cái đời sống đúng giới
luật, mình còn thèm ăn thèm uống, mình còn thích nói chuyện, mình còn này kia nọ,
thì mình bảo: “Cái tâm như cục đất, đừng có tham, sân, si!”, thì chắc
chắn là cái hiệu quả nó không có đâu.
Nhưng mà
mình sống đúng cái đời sống giới luật đức hạnh, thiểu dục tri túc rồi, thì lần
lượt mình tu tập, mình nhắc cái tâm của mình nó đoạn dứt tham, sân, si thì nó lần
lượt nó nín.
Bởi vì cái
trạng thái mà chúng ta đã sống đúng giới hạnh, đã ly dục, ly ác pháp, đã thiểu
dục tri túc, đã phòng hộ sáu căn tất cả, thì chúng ta hướng tâm, thì khi mới đầu,
thì nếu mà chúng ta mới tập sống như vậy, thì nó còn những cái khổ đau của cái
lối sống đó.
Như bây giờ
chúng ta ăn ngày một bữa, thì sáng chúng ta thấy đói, chiều chúng ta thấy đói,
thì lúc bấy giờ chúng ta cũng chưa có hiệu quả mà nhắc nó hết tham, sân, si
đâu.
Cho nên sau
khi mà chúng ta thuần được ở trong cái cảnh ăn ngày một bữa mà không thấy đói,
không thấy thèm muốn ăn gì nữa đó, thì bấy giờ chúng ta tu nhắc cái tâm đừng có
tham, sân, si nữa, thì lần lượt nó giảm, nó có hiệu quả.
Đó Thầy nói,
ở cái chỗ nào thì nó có cái trạng thái nấy, nó mang đến cho cái kết quả của
chúng ta, nó tùy theo chỗ đó mà cái pháp hướng chúng ta sử dụng để nó trở thành
một cái lực. Nhưng mà cái lực của nó phải từ ở chỗ cái tâm mà chúng ta được định
tỉnh, thanh tịnh, thì nó mới có kết quả.
Chớ còn bây
giờ có nhiều người nói: “Sao con hướng hoài mà nó cũng không được, nó
không hết, nó không hiệu quả gì hết, nó không hết!”, mà mình không
nghĩ là cái tâm của mình lúc bấy giờ nó đang ở chỗ cái định nào? Nó đang được ở
những cái gì? Thì tức là trước cái chỗ hướng tâm đó, để đạt được đó, mà mình
chưa thực hiện trọn vẹn cái pháp trước đó.
Đó thì, như
vậy thì hôm nay Thầy nói để chúng ta biết, để mà chúng ta thực hiện cho nó đúng
với cái cách thức tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét