177- 6- TRẠNG THÁI CƠ THỂ KHI NHẬP ĐỊNH
(39:38) “Kính
bạch Thầy! Khi nhập Tứ Thiền, các hành trong thân đều ngưng nghỉ hoàn toàn. Huyết
trong tim vẫn đi trong các ống mạch nuôi khắp châu thân.
Lúc đó nó
đọng lại hay ở trạng thái bình thường? Và bộ não còn hoạt động gì không, hay
cũng ngưng hoạt động? Và hơi thở tịnh chỉ hoàn toàn, thân hiện giờ giống như một
pho tượng, đến khi muốn phục hồi trở lại trạng thái bình thường không khó khăn
gì.
Nếu thật
sự như vậy thì thật là vi diệu, hy hữu thay đạo Phật, không có pháp nào trên thế
gian này sánh được. Và lý thuyết âm dương ngũ hành trong y học chỉ còn là giả
thuyết”.
Ở đây thầy
Chơn Thành hỏi cái này thì, Thầy nói rằng nếu mà Tứ Thiền thực sự ra Tứ Thiền
thì phải đạt như vậy. Nhưng mà chưa biết nó là cái ngưng hoạt động vậy như thế
nào mà con người chúng ta phục hồi lại được. Chớ không khéo nó ngưng hoạt động
rồi nó sẽ đi tiêu luôn, nó không phục hồi lại được. Ở đây Thầy sẽ giải thích để
cho thấy cái sự phục hồi lại sự sống của chúng ta khi nhập định.
Đáp: “Khi
người nhập Tứ Thiền, hơi thở tịnh chỉ, mà hơi thở đã ngưng thì tất cả những sự
hoạt động trong thân đều ngưng hoạt động…”
Tại sao cái
hơi thở mình nó quan trọng lắm, các thầy tất cả lưu ý! Cái hơi thở mình còn thở
thì tất cả những bộ phận ở trong thân chúng ta nó theo cái nhịp của hơi thở mà
nó, tim cũng vậy, nó cũng phải theo cái nhịp của hơi thở mà nó hoạt động.
Mà nếu hơi
thở dừng rồi thì bắt đầu tim nó cũng phải dừng, bao tử nó cũng phải dừng, gan
ruột gì nó cũng phải dừng hết, nó không hoạt động được cái gì hết, coi như là
hơi thở ngưng là ngưng hoạt động hết.
Cũng như bây
giờ Thầy nói như cái máy mà cái bộ phận hút gió với xăng nó không có, thì cái
máy đó nó cũng chỉ ngưng liền tức khắc. Mà nó ngưng rồi thì bánh xe con, bánh
xe lớn ở trong cái máy đó cũng ngưng hết, chớ không làm sao nó chạy được hết.
Đó thì cái
hơi thở là cái vấn đề quan trọng, cũng là như cái xe mà chỗ xăng với không khí
nó hòa khí nhau đó, để mà nó đốt cháy nó làm cái xe chạy đó, cái máy chạy đó,
thì cái chỗ đó là cái hơi thở của chúng ta đó.
Cho nên ở
đây chúng ta biết được, khi mà cái hơi thở nó tịnh chỉ rồi thì các hành ở trong
thân nó phải ngưng, mà nó ngưng như thế nào để mà nó sống đây? Đây, bây giờ nó
ngưng hoạt động hoàn toàn, máu thì dừng lại, không có chạy, không có đi được nữa,
nó đứng lại hết.
Nghĩa là bây
giờ cái máu đó nó tới đó, cái vừa cái hơi thở ngưng, là bắt đầu cái máu đó nó đứng
lại đó, nó không cái đi tới nữa được, nó không chạy tới nữa. Bởi vì cái tim nó
ngưng rồi, nó không còn cái sức đẩy nữa, nhưng không đông đặc.
(42:30) Nó
không đông đặc, là nó còn cái gì mà nó không đông đặc? Hơi ấm trong người còn,
không mất. Nghĩa là cái hơi nóng trong người còn, thì cái máu nó không đông đặc,
nó đứng lại đó chớ nó không đông đặc. Còn cái hơi ấm trong người mất thì cái
máu nó đông đặc liền.
“Những
phần tế bào não trên đầu chúng ta từ lâu đã hoạt động cùng với nhịp thở…”
Nghĩa là bây
giờ chúng ta đang thở thì nó có cái phần tế bào đó, nó hoạt động với cái nhịp
thở của chúng ta đó. Thì nó đang hoạt động, nó điều khiển những cái thần kinh ở
trên não bộ chúng ta, để đưa tay, đưa chân, hay muốn cái gì đó, đều do cái sự
điều khiển của nó ở trên đó.
Thì những
cái phần tế bào não mà nó hoạt động theo cùng cái nhịp của hơi thở, hòa hợp với
cái bộ máy đang hoạt động của cái cơ thể thì, cái người mà hơi thở ngưng, thì tất
cả cái tế bào đó nó ngưng theo hết, nó không có hoạt động nữa.
“…từ
lâu đã hoạt động cùng với nhịp thở thì hiện giờ đều ngưng hết. Những phần tế
bào nào từ lâu chưa hoạt động…”
Bây giờ ở
trong đầu chúng ta nó có những cái phần tế bào não từ lâu nó chưa cái hoạt động,
nó không cái hoạt động theo cái hơi thở, cho nên nó nằm yên đó nó chưa hoạt động
dâu.
Bây giờ
chúng ta mới, bây giờ thì khi mà cái tụi này nó ngưng hoạt động, cái tụi tế bào
não này nó ngưng hoạt động theo cái hơi thở, theo cái bộ máy làm việc của nó
chung nhau đó, thì nó ngưng với nhau thì nó ngưng hết. Cho nên cái tụi này bắt
đầu nó hoạt động, tụi kia ngưng là nó bắt đầu nó hoạt động.
Vì nó hoạt động
cho nên cái hơi ấm ở trong người chúng ta còn, còn nếu mà nó không hoạt động
thì cái hơi ấm trong người chúng ta mất luôn.
(44:17) Cho
nên cái người chết là do cái bộ não, do cái phần tế bào não n1 không hoạt động,
mà nó hoạt động được là do chúng ta đã tu tập đánh thức nó chớ không phải khi
không mà nó hoạt động đâu.
Nếu mà hơi
thở chúng ta bây giờ đương mạnh nè, bình thường nè, mà chúng ta chưa biết cách
nhập định nè, chúng ta chưa đánh thức được cái tế bào não đó hoạt động, thì
trong khi đó mà chúng ta nhảy xuống sông tự tử, hoặc làm gì cho chúng ta ngộp
chết đi, không có thở được đó, thì ngay đó là cái cơ thể chúng ta máu nó sẽ
đông đặc và nó không có, nó lạnh liền tức khắc, nó không còn có cái hơi ấm nữa,
nó mất đi.
Đó thì ở đây
Thầy giải thích rất là tỉ mỉ để chúng ta thấy được cái phần mà đánh thức cái phần
tế bào não, để cho nó thay thế cái tụi tế bào não kia ngưng nghỉ đó.
Bởi vì trong
cái đầu của chúng ta nó có nhiều cái loại tế bào, mà có một số nó chưa làm việc,
mà bây giờ chúng ta đánh thức nó để nó làm việc.
Vì thế hơi ấm
trong người không mất, sáu căn không bị hư hoại, thân mới phục hồi lại dễ dàng.
Bởi vì sáu căn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của chúng ta nó không bị hư hoại.
Những cái vật
mà có thể dễ bị hư hoại là mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của chúng ta. Mà nó nhờ
cái tế bào não mà từ lâu nó không làm việc, bây giờ nó đứng ra nó làm việc, nó
hoạt động, mà nó giữ lại cái cơ thể chúng ta, để chúng ta phục hồi lại, mà nó
không bị hoại diệt.
“Khi
người tu nhập Tứ Thiền, đó là giai đoạn đánh thức tế bào não mà từ lâu nó chưa
hoạt động.”
(45:51) Nghĩa
là bây giờ mình ở trên cái đoạn đường xả hỷ, xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh
đó, cái đoạn đường mà hằng ngày mà tập để mà điều khiển. Thí dụ như bây giờ Thầy
hướng tâm Thầy nhắc này: “Hơi thở phải tịnh chỉ nè, các hành trong thân phải
tịnh chỉ nè!”, thì bắt đầu nó tịnh chỉ được bao nhiêu?
Nó tịnh chỉ
được một phút, cái bắt đầu nó thở trở lại, chớ đâu có tịnh chỉ lâu đâu. Cho nên
nó tịnh chỉ được một phút, là tức là nó kéo dài được một phút đó, là nó đánh thức
cái tụi kia dậy, cái tụi mà không làm việc đó, tế bào não mà không làm việc đó,
bây giờ nó đánh thức đó. Khi mà nó đang ngưng như vậy đó, thì cái pháp hướng có
cái hiệu quả là nó làm cho cái hơi thở này ngưng, thì cái tụi kia bắt đầu nó hoạt
động.
Nhưng mà nó
chưa hoạt động thì bắt đầu cái tế bào não mà làm việc với hơi thở, thì bắt đâu
nó thúc đẩy, thì hơi thở nó phải thở trở lại, coi như là chúng ta không kéo dài
được lâu, chỉ trong vòng một phút.
Rồi lần lượt
chúng ta tập dần tập dần điều khiển, cái lực pháp hướng nó điều khiển, nó làm
cho hơi thở dừng và nó đánh thức cái tế bào não kia bắt đầu thức dậy làm việc.
Và do tuần tự, tuần tự bắt đầu tụi kia nó trỗi dậy nó làm việc hết, thì bắt đầu
cái này nó ngưng luôn.
Cho nên
chúng ta ngồi một ngày, hai ngày cho đến một tháng, hai tháng vẫn dễ dàng mà
không khó khăn, và cơ thể không bị hư hoại.
“Khi
nó chịu hoạt động thì hơi thở chúng ta mới tịnh chỉ. “
Nghĩa là tịnh
chỉ hoàn toàn. Khi mà tụi này chịu hoạt động rồi thì lúc bấy giờ cái lệnh của
pháp hướng của chúng ta nó mạnh lắm. Nó hướng như vậy đó mà cái tế bào não mà
trong đầu chúng ta nó chưa chịu hoạt động thì nó chỉ có một chút rồi nó bắt đầu
ngộp thở chết…
(Xem tiếp
ở Pháp hành 14)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét