156- 13- TAM THIỀN, TỨ THIỀN: PHÁP TU LÀM CHỦ CẢM THỌ
(34:52) Bây
giờ về chương ba. Chương ba thì trên thọ quán thọ tu về nhân tướng của thọ. Cho
nên cái nhân tướng là cái tướng của thọ. Cái thọ có tướng chớ đâu phải không tướng.
Cho nên cái tướng của nó như thế nào?
Thì như vậy
là chúng ta sẽ nói lên cái tướng của nó, để cho quý thầy biết cái tướng của nó,
thì cái đó là nhân tướng nội rồi nhân tướng ngoại của cái thọ.
Bởi vì nói,
trong đạo Phật có nói nhân tướng, đặc tướng và hành tướng thì cái thọ nó có
hành, nó có nhân tướng của nó, nó có hành tướng của nó, rồi nó có đặc tướng của
nó chớ, đâu có phải riêng.
Cho nên
trong cái bước đường mà tu về cái thọ, trên thân mà quán thọ tu về nhân tướng của
nó, thì chúng ta tu cái định gì? Vậy thì trong khi mà chúng ta tu về nhân tướng
của cái thọ thì chúng ta phải tu cái định nào mà để mà phá cái thọ đây?
Đâu có phải
mà chúng ta tu cái định Chánh Niệm Tỉnh Giác, đâu có phải tu cái Định Vô Lậu được,
mà chúng ta phải tu Tam Thiền. Chúng ta phải đặt cái Tam Thiền ở trên cái thọ để
mà chúng ta tu, bởi vì nơi Tam Thiền chúng ta mới xả thọ được chớ.
Mà tiến tới
để mà xả cái thọ, thì tức là chúng ta phải ly tất cả các cái trạng thái hỷ tưởng.
Cho nên khi mà ly tất cả trạng thái hỷ tưởng, thì chúng ta ly nó được xong thì
chúng ta mới nhập Tam Thiền, từ đó chúng ta mới tu ở trên cái thọ. Nghĩa là
trên bước đường mà chúng ta đạt được cái trạng thái của Tam Thiền, thì bắt đầu
từ đó chúng ta mới xả được cái thọ.
Mà xả được
cái thọ thì từ cái nhân tướng của thọ, nhân tướng nội, nhân tướng ngoại, rồi
nhân tướng nội ngoại của thọ, thường thường là lúc này nó sẽ đánh chúng ta rất
nhiều, nó cản đường không cho chúng ta nhập. Từ cái đoạn đường của Tam Thiền đi
đến Tứ Thiền, thì cái đoạn đường này chúng ta sẽ bị cái thọ đánh chúng ta rất lớn.
(36:53) Cho
nên chúng ta phải đặt ngay từ ở trên đó là những cái thiền định nào? Thì bây giờ
phải đặt nó là từ Tam Thiền cho đến Tứ Thiền. Thì cái quãng đường mà Tam Thiền,
Tứ Thiền này là chúng ta tu về cái tướng nội và tướng ngoại. Chớ đâu có phải đặt
cái Chánh Niệm Tỉnh Giác ở chỗ này được.
Cho nên nếu
mà không xác định được cái này thì đương nhiên chúng ta chưa nói trên thọ quán
thọ để khắc phục tham ưu. Bây giờ nó đau quá chúng tôi phải khổ sở chớ, phải ưu
phiền chớ, làm sao mà cho nó hết được cái ưu phiền được? Nó nhức quá rồi, chúng
tôi phải khổ sở rồi. Thế cho nên tham ưu, chúng tôi phải ưu phiền rồi, chớ làm
sao mà chúng tôi hết ưu phiền được.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta phải làm sao khắc phục được cái thọ này? Thì do đó cái nhân tướng của
nó, phải khắc phục được cái nhân tướng của thọ nè, cái ngoại tướng của thọ nè,
cái nội ngoại của cái tướng của thọ.
Chúng ta phải
tu tập từ cái Tam Thiền đến Tứ Thiền để chúng ta phá cho sạch cái thọ, cho nên
chúng ta làm chủ cái cảm giác đau đớn. Cho nên Thầy nói ở Tứ Thiền, cái trạng
thái vắng lặng mà đạt được, thì từng đó chúng ta mới có thể phá được cái thọ, mới
làm chủ được cái bệnh.
Đó như vậy
là các thầy cũng đã biết được, hôm nay chúng ta đứng trên Tứ Niệm Xứ trên thân
quán thân, chúng ta phải tu tất cả những định gì? Chánh Niệm Tỉnh Giác Định nè,
Định Vô Lậu nè, phải không, cái Định Niệm Hơi Thở nè. Nhưng mà trên thọ quán thọ
còn tu cái đó nữa không? Lại tu từ Tam Thiền đến Tứ Thiền.
Đó thì, mỗi
một cái trong bốn cái trụ xứ này, mà chúng ta phải đặt cái pháp đúng, thì chúng
ta mới giải quyết được nó.
Chớ còn nếu
mà không đặt đúng cái pháp, như bây giờ trên thọ quán thọ mà đem Tịnh Độ lên đó
mà ngồi mà niệm Phật, thì thử hỏi làm sao mà đạt được cái kết quả này? Mà trên
thọ mà muốn diệt cái thọ này không còn làm chủ, mà đem ông Phật Tánh ngồi lên
trên này, thì thử hỏi ở đây thì làm sao mà dẹp được cái thọ? Nó làm sao đúng
cái chỗ nó!
Cũng như thầy
nói bây giờ mình đem nước, xà bông với cái bàn chải để mình rửa cái sàn nhà
này, mà mình lấy tấm thảm mình trải lên thì làm sao cái sàn nhà này sạch? Cái
ví dụ để cho chúng ta thấy rõ.
Cho nên trên
nhân tướng, chúng ta tu cái nhân tướng rồi thì bây giờ chúng ta phải tu cái
hành tướng, hành tướng của thọ.
Hành tướng của
thọ rõ ràng là, từ cái chỗ chân này, nó nhức nó kéo tới cái đầu của mình, rồi từ
cái đầu này nó đau nó kéo xuống cái chân, nó chạy bên đây, nó đau nó nhói bên
kia. Thì đó cái hành tướng nó chạy qua chạy lại. Có khi nó đau chỗ này, có khi
đau chỗ khác, có khi đau cái phổi, có khi đau cái gan, khi đau cái ruột, nó đau
tùm lum đủ thứ hết.
Đó là những
cái thọ mà cái hành tướng là cái chỗ nó đang di chuyển từ cái bệnh này, cũng chẳng
hạn bây giờ như chúng ta đau gan nè, chúng ta đi uống thuốc, hết đau gan, nó về
đau tim, thế bây giờ uống thuốc tim, nó hết đau tim cái nó nhảy qua nó đau bàng
quang, ruột của chúng ta. Nó đau cái này nó đau cái kia, nó không bao giờ dừng
cái thọ, cái tướng mà nó đi, nó từ cái chỗ này nó đi đến cái chỗ khác, nó di
chuyển như vậy.
(39:57) Như
vậy là chúng ta phải biết cái hành tướng của nó để mà chúng ta chặn đứng tất cả
những bệnh trạng, cái thọ của nó, nó không có đi tầm bậy nữa.
Cho nên vì vậy
đó, khi mà nó nhảy đi đến cái chỗ này, bây giờ chúng ta ngồi đây nè, nó đau hai
cái chân nè. Đó, bây giờ chúng ta tập trung, nó căng cái đầu nè. Thì bây giờ muốn
cho cái chân nó đừng đau nè, cái đầu nó đừng nhức nè, thì chúng ta phải dùng những
cái pháp, cái định như thế nào?
Và cái định
đó nó phải ở trạng thái nào để mà chúng ta đẩy lùi tất cả những cái hành động của
thọ, cho nên mới làm chủ được cái thọ chớ? Mà đặt đúng pháp thì chúng ta sẽ
thành tựu được. Cho nên ở đây chúng ta đặt cái giai đoạn từ cái Tam Thiền cho đến
cái giai đoạn đến Tứ Thiền để chúng ta phá thọ.
Đó thì cái
tướng, hành tướng nội và hành tướng ngoại của thọ, đau bên ngoài rồi đau bên
trong. Thí dụ như bây giờ ngoài da mình nó ngứa ngáy thì nó là hành tướng ngoại.
Vậy thì hành tướng ngoại mình phải dùng cái pháp nào để làm cho cái hành tướng
ngoại này, cái thọ hành tướng ngoại này nó sẽ dứt? Rồi cái hành tướng nội, nó
phải làm sao cho dứt?
Tất cả những
cái này là những cái mà luyện tập để làm chủ được cái đau khổ cái thọ của chúng
ta. Rồi bây giờ trên cái thọ của chúng ta, chúng ta đâu có phải mà tu về nhân
tướng và hành tướng nó như vậy là đủ, mà còn tu về cái đặc tướng của nó nữa.
Có người thì
họ bịnh cái này cái nọ kia, nhưng mà có người lại không có cái bịnh đó, mà ta lại
có mang cái bịnh đó. Nó có những cái bịnh đặc biệt, ngoài ra những cái thọ khác
nó không giống nhau. Cho nên chúng ta gặp những cái trường hợp đó chúng ta phải
dùng cái pháp để mà phá cái thọ đó luôn, chớ không có để.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét