112- 5- NGƯỜI MỚI TU PHẢI TẬP XẢ TÂM TRONG CẢNH ĐỘNG
(13:03) Hỏi:
“Kính bạch Thầy, con dạy mọi người tu phải lao động, làm việc. Thầy dạy mọi
người tu không lao động, không làm việc. Như vậy thế nào xin Thầy dạy cho rõ!”
Đó là giữa
cô Út dạy tu phải làm việc, còn Thầy dạy tu không làm việc, vậy thì hai bên này
như thế nào?
Đáp: “Người mới tu tâm chưa xả,
ly dục, ly ác pháp mà vội vào thất nhập thất tu tập tức là tránh duyên tránh cảnh.
Đó là hình thức ức chế tâm, nén tâm. Khi tiếp duyên tiếp cảnh thì tâm nào tham,
sân, si, tật nấy, lòng dục vẫn còn nguyên vẹn, cường độ còn mạnh hơn trước!
Người
mới tu, theo như Đức Phật dạy: phải ngay trên Thân Hành Niệm mà tu tập, thân
làm gì thì ý phải tập trung nơi việc làm ấy.”
Nghĩa là Đức
Phật dạy chúng ta Thân Hành Niệm, lát nữa đây rồi Thầy sẽ đọc cái bài Thân Hành
Niệm, rồi Thầy giải thích cho các con hiểu được cái cách thức của Đức Phật dạy,
để chúng ta biết đó là chúng ta đang thực hiện cái định gì. Và đang, cái kết quả
của nó sẽ ngăn chặn được những cái pháp gì, và kết quả sẽ đem đến cho chúng ta
được lợi lạc cái gì.
“Người
mới tu mà không lao động, thân sanh lười biếng, tâm ý bạc nhược, mất hết ý chí,
không còn nghị lực tu tập.”
Đó thì, các
con với các thầy xét, khi cô Út dạy tu phải lao động, tức là cái cơ bản của cái
người mới vào tu, thì chúng ta lao động, để rồi lấy cái hành động đó mà chúng
ta tu tập Chánh Niệm Tỉnh Thức, chứ không phải là vô trong thất rồi ngồi, rồi
ngủ, rồi chơi.
Bởi vì ngồi
không không làm gì hết thì nó sẽ buồn ngủ. Mà cái sức của mình nó chưa có định
thì mình ở trong đó mình có làm gì khác hơn được? Cho nên từng đó nó sanh ra lười
biếng. Mà nó sanh ra lười biếng thì chỉ có ngủ, ngủ đã rồi ngồi dậy tu cho có
chừng, có giờ giấc như vậy thôi, rồi cuối cùng thì chẳng có ra gì.
Cho nên một
số người rất đông là ai cũng muốn ham nhập thất, không có lao động, ngồi trong
thất mà tu. Cuối cùng rồi thì chẳng ai ra gì hết, cứ nhìn chung là chúng ta thấy
không có kết quả gì.
“Con
đường tu có nhiều khó khăn, cần phải có đủ ý chí và nghị lực vượt qua.”
Con đường nó
coi vậy chớ nó không phải là nó suôn sẻ để chúng ta vào ở trong thất rồi ngồi
tu rồi thành Phật được liền đâu, không phải đâu. Chúng ta phải biết từng cái
giai đoạn tu.
“Người
mới tu phải tu tập trau dồi thân tâm trong các đối tượng, trong mọi hoàn cảnh,
mọi sự việc để tâm ly dục, ly ác pháp.”
Nghĩa là mới
tu thì mình phải tu ở trong mọi cách. Cho nên vì vậy đó, mình phải phòng hộ sáu
căn nè, mình phải tu thiểu dục tri túc nè, rồi mình phải tu trong cái ăn nè, rồi
tập luyện trong cái ngủ nè, rồi tập nhẫn nhục nè, rồi tập tùy thuận bằng lòng
trong mọi cái, để cho cái tâm mình nó ly dục, ly ác pháp.
(16:02) “Người
mới tu phải tự rèn luyện mình trong lửa đỏ để thấy được thân tâm mình có chiến
thắng tâm mình được chưa. "Thắng ngàn quân địch chưa thể gọi là thắng, tự
thắng được mình mới là chiến công oanh liệt”.”
Đó là câu
kinh Pháp Cú đã nói. Cho nên người mới tu như là một người phải tự chiến thắng
lại mình, phải rèn luyện mình trong lửa đỏ chớ không thể nào mà vô trong thất
mà tránh duyên yếm thế, mà ngồi trong thất để không có cảnh động, thì cái người
đó dù tu suốt đời thì tâm họ cũng chưa có xả ly được gì hết.
“Người
mới tu phải thấy sự xả tâm là điều quan trọng, nếu không thấy được điều này mà
cứ nhập thất tu tập ức chế tâm thì tu tập chẳng đi đến đâu, chỉ uổng cho một đời
mang tiếng tu hành.
Người
mới tu lấy lao động làm sự tu tỉnh giác, thì tỉnh giác ấy mới tu tập dễ dàng.”
Đó thì các
con thấy cái người mà mới tu thì không thể ngồi không mà ngồi đó mà nhiếp tâm
hơi thở mà nó tỉnh thức đâu, nó sẽ rơi vào ở trong thùy miên, hôn trầm và vô
ký.
“Người
mới tu mà không lao động thì dễ rơi vào vô ký, thùy miên, hôn trầm, sanh ra lười
biếng mỏi mệt, bần thần, thích ngủ, thích ăn, thích chạy theo dục lạc.”
Nghĩa càng
tu mà sai thì nó lại khiến cho chúng ta thích ngủ, thích ăn, rồi thích chạy
theo dục lạc.
(17:28) “Người
mới tu mà quá say mê trong lao động…”
Người mới tu
mà lấy cái cớ rằng mình lao động mà say mê trong lao động, làm việc nhiều, tìm việc
làm này rồi tìm việc làm khác, thì đó là tu sai rồi. Cho nên cái việc làm để mà
tu chớ không phải tìm cái việc này rồi sanh cái việc kia, làm cái này cái kia.
Thầy nhắc lại,
như Chánh Trực ở đây cũng vậy. Nghĩa là sáng mình đi quét sân thì mình quét sân
mà thôi, đường xá có dơ thì mình nhổ cỏ, thất mình có dơ thì mình làm chút ít,
không! Tính ra cái việc làm đi chặt cây, làm nào là vườn thanh long, rồi bày ra
rồi đào mương đào hầm hố, đem hết cái sức lực của mình làm, làm say mê ở trong
công việc như vậy, thì thử hỏi còn tu cái gì được nữa không?
Đó không phải
tu mà chỉ sợ cô đơn, làm cho nó quên đi cái sự cô đơn, làm cho nó quên đi cái sự
ham ăn ham ngủ của mình. Chứ sự thật ra, một cái người mà làm say mê, người ta
quên ăn quên ngủ, còn cái người mà ở không cứ ngồi nhớ ăn nhớ ngủ hoài! Đó cho
nên nó có cái khó như vậy. Cho nên chúng ta không sanh ra các pháp làm, mà các
pháp nó có sẵn thì chúng ta cứ làm.
(18:40) Cho
nên Thầy nhắc, người nào mà thấy cái công chuyện hàng ngày mình làm chuyện đó,
thì mình cứ tiếp tục mình làm công chuyện đó, đừng hỏi thêm, đừng hỏi bớt, cứ
làm thì như đó đã giữ độc cư và đã tu đúng.
Bởi vì cái
hành động mà mình làm công việc đó nó quen rồi thì mình cứ giữ cái hành động đó
mà mình nhiếp tâm, vừa nương hơi thở mà vừa biết được hành động đó rất cụ thể.
Do đó sức tỉnh của mình càng ngày càng cao lên.
(19:01) Còn
mình sanh ra chuyện mới, thì bắt buộc cái đầu óc mình phải suy nghĩ cái này cái
nọ cái kia, thì như vậy đó mình đã không có tỉnh thức rồi, tạp niệm nó xen vô
lung tung đủ thứ ở trong đó hết.
Rồi khi mà
làm ra thì phải lo thất bại, rồi phải lo nó không thành công, rồi lo người ta
chê, người ta cười mình thế này thế khác. Mình không có một cái việc gì, mình
là người vô sự, nhưng mà sự việc đó là sự việc chung, cho nên không ai khen
mình giỏi mà cũng không ai chê mình dở. Mình cứ làm công việc cho nó đúng với
cái chỗ tu tập của mình mà thôi.
“Người
mới tu mà say mê trong việc làm thì tu sai. Làm vừa sức để mà tu chớ không phải
ráng làm cho xong việc.
Người
mới tu mà tâm cứ nảy sanh việc làm này đến việc làm khác là tu sai, mê việc
làm.
Người
mới tu biết lấy việc làm để tu tập xả tâm và phòng hộ sáu căn và tỉnh thức nên
không làm quá sức mình.
(20:01) “Người
mới tu, tập để ly dục ly ác pháp. Người đã tu tập ly dục ly ác pháp được, thì mới
nhập thất ở nơi hoang vắng một mình.”
Nghĩa là cái
người mà tu tập ly dục ly ác pháp rồi thì bắt đầu bây giờ mới có nhập thất ở
nơi hoang vắng một mình. Chớ còn khi mà chưa ly dục, ly ác pháp mà nhập thất ở
một mình thì chắc chắn là sẽ không có đạt kết quả, mà sẽ ngủ li bì trong đó chớ
không có kết quả đâu, sẽ sanh ra lười biếng ở trong đó.
Cho nên khi
mà tu tập ly dục, ly ác pháp được rồi thì mới có thể sống nơi hoang vắng mới được.
“Chừng
đó mới là không có làm việc.”
(20:42) Nghĩa
là ly dục, ly ác pháp rồi, thì chúng ta bây giờ mới nhập thất để tu thiền định,
thì chắc chắn là không có làm việc nữa.
“Hằng
ngày nỗ lực rèn luyện đạo lực để điều khiển sự sống chết và chấm dứt tái sanh
luân hồi.”
Nghĩa cái
người mà tu ly dục ly ác pháp rồi, tâm mà không tham, không sân si rồi, thì cái
người đó bắt đầu mới ở nơi hoang vắng, mới gọi là nhập thất sống một mình, mới
không làm việc nữa.
Vì hàng ngày
phải luyện tập rèn luyện cái đạo lực, cho nên sự rèn luyện đạo lực này nó đòi hỏi
ở chúng ta phải có thì giờ rất nhiều để mà chúng ta rèn luyện nó. Thì do cái sự
rèn luyện nó, thì nó mới có đủ cái sức lực nó tịnh chỉ hơi thở, nó làm chủ được
cái sự chết sống của chúng ta, và cũng từ đó nó mới chấm dứt được cái sự tái
sanh luân hồi của mình. Thì:
“Như
ông Mục Kiền Liên tâm đã ly dục và ác pháp, ông mới xin Phật vào cư trú nơi khu
rừng hoang vắng để tu tập rèn luyện đạo lực. Nhờ Phật trực tiếp chỉ dạy ông mới
nhập được các định và dùng đạo lực thể hiện các thần thông. Vì thế, (trong) đệ
tử của Phật, ông là người đệ tử đệ nhất thần thông.”
Đó thì, sau
khi ly dục, ly ác pháp rồi thì ông Mục Kiền Liên mới xin Phật vào cư trú nơi một
khu rừng hoang vắng. Nhưng mà trong khi đó ông tu tập cái gì? Ông tu tập Tứ Như
Ý Túc đó. Nghĩa là khi mà cái tâm mình ly dục, ly ác pháp rồi thì mình mới bắt
đầu mình tu tập Tứ Như Ý Túc.
Thì Định Như
Ý Túc, thì trong đó nó sẽ từ cái gì? Từ cái Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền. Mà
bây giờ muốn nhập Nhị Thiền thì chỉ cần ra lệnh nó, mà luyện cái đạo lực mà ra
lệnh nó, thì Nhị Thiền, muốn nhập Nhị Thiền thì phải tịnh chỉ Tầm Tứ. Thì bây
giờ chúng ta chỉ ra lệnh: “Tầm Tứ phải tịnh chỉ, hơi thở phải chậm và nhẹ nữa
để nhập vào Nhị Thiền.”
Thì chúng ta
ra lệnh như vậy, thì bắt đầu chúng ta ngồi bám chặt trong cái tâm mình, bám chặt
trong hơi thở, thì lúc bấy giờ tuần tự hơi thở sẽ chậm nhẹ dần dần, cho đến khi
Tầm Tứ hoàn toàn không có khởi sanh ra nữa, thì lúc bấy giờ chúng ta đã nhập Nhị
Thiền.
(22:46) Thì
lúc bấy giờ chúng ta dùng pháp hướng chứ chúng ta không ức chế để cho nó hết vọng
tưởng, như bây giờ mà chúng ta đang ngồi hít thở để ức chế vọng tưởng.
Còn trái lại,
thì ông Mục Kiền Liên, khi mà ông hết, ông ly dục, ly ác pháp rồi, ổng mới xin
Phật vào một khu rừng hoang vắng ổng luyện cái đạo lực, thì cái đạo lực ổng hằng
ngày ổng nói gì? "Tầm Tứ phải tịnh chỉ, nhập Nhị Thiền!", thì
do đó ông cứ ra lệnh như vậy.
Rồi ông ngồi
ông bám chặt, giữ cái tâm ông trong cái hơi thở, cái tụ điểm, và như vậy cho đến
khi cái ý ông tác ý ra, ông nghĩ bây giờ tâm mình nó không còn thất niệm nữa.
Ông nghĩ rằng bây giờ nó hoàn toàn yên tịnh, không còn vọng tưởng nữa, thì ông
Phật hiện, dùng thần thông hiện đến sát bên ông nói: "Ông phải im lặng
như Thánh, không được khởi niệm đó", thì ngay đó ông tịch luôn cái niệm
đó thì ông đã hoàn toàn đã nhập được Nhị Thiền.
Thì trong
khi mà ông luyện tập cái đạo lực để mà nhập Nhị Thiền đó, thì ông bị hôn trầm rất
nặng, do đó Đức Phật mới đến dạy ông năm cách để phá hôn trầm.
Đó thì, các
con thấy tuần tự những cái gặp khó khăn ở trên cái bước đường mà tập Định Như Ý
Túc, thì cái này, cái Định Như Ý Túc nó thuộc về, ba cái loại thiền này thì nó
thuộc về cái Định Như Ý Túc rồi, nó nằm trong cái Định Như Ý Túc.
Bởi vì mình
muốn nhập cái định nào thì nó phải như cái ý muốn của mình. Mà bây giờ mình muốn
mình nhập Nhị Thiền, bảo Tầm Tứ tịnh chỉ mà nó không tịnh chỉ, tức là mình như
ý túc được không? Đó mình bảo: “phải ly hết mười tám loại hỷ” nè,
“nhập Tam Thiền” nè, “tâm tỉnh thức” nè, “không có được
ngủ” nè, “phá mộng tưởng” nè, nhưng mà nó cứ, cuối cùng nó ngủ
nó cứ mộng hoài, thì như vậy là mình nhập được Tam Thiền chưa?
Cho nên mình
chưa được Định Như Ý Túc. Mà Định Như Ý Túc ra lệnh như vậy thì chúng ta đã nhập
được. Thì như vậy là lúc bấy giờ chúng ta đang sống ở trong hoang vắng, thì
chúng ta tu cái gì? Tu Tứ Như Ý Túc chớ không phải gì.
Mà khi định
được Định Như Ý Túc rồi, thì bắt đầu chúng ta tu tới cái gì? Dục Như Ý Túc, muốn
cái gì thì nó làm ra cái nấy, phải không? Rồi bây giờ Tuệ Như Ý Túc, muốn cái
trí tuệ gì thì chúng ta thể hiện ngay được cái trí tuệ đó.
(24:48) Đó
thì thấy như vậy là rõ ràng là, khi mà vào thiền định thì muốn nhập Bốn Thiền
thì chúng ta phải tu Tứ Như Ý Túc chớ đâu phải gì, bởi vì trong Tứ Như Ý Túc
thì có Định Như Ý Túc.
Cho nên ở
đây, nếu mà muốn dạy Bốn Thiền thì tức là chúng ta phải dạy Tứ Như Ý Túc rồi.
Chớ không phải là dạy: bây giờ phải hít thở hơi thở như vậy để ức chế nó vào vọng
tưởng, thì cái người đó dạy sai, không đúng, không đúng cách của đạo Phật đâu.
Thì bây giờ
chúng ta mới thấy được cái chỗ mà ông Mục Kiền Liên đã vào trong cái khu rừng
hoang vắng, là khi ông đã ly dục, ly ác pháp. Còn bây giờ các thầy thấy tâm ly
dục mình có ly chưa? Ác pháp có ly chưa, tham, sân, si còn hay hết chưa? Mà bây
giờ vội vô thất không chịu làm việc, không này kia, cứ ngồi như con cóc thì cô
Út cổ chẳng nói là như con cóc sao?
Đó thì rõ
ràng là chúng ta chưa có phải ở chỗ cái mức, cái giai đoạn đó để mà tu Tứ Như Ý
Túc, tức là Định Như Ý Túc, thì chúng ta không có thể nào mà vô trong thất mà
ngồi. Mà hàng ngày chúng ta tiếp duyên, hàng ngày chúng ta lo xả tâm ly dục, ly
ác pháp, thì đó là đúng cách của chúng ta tu tập.
Cho nên ông
Phật, các thầy thấy là, đệ tử của ông Phật thường đi khất thực, chớ đâu có lúc
nào mà sống trong độc cư, trong yên tịnh đâu, không có đi khất thực đâu. Nhưng
mà khi mà ở trong rừng hoang vắng rồi như vậy thì có người khất thực giúp cho
ông ta tu.
(26:11) Cho
nên các thầy nhớ rằng trong sáu người, nghĩa là năm anh em Kiều Trần Như và Đức
Phật, hai người đi khất thực cho bốn người kia ăn. Nghĩa là bốn người kia, sáu
người mà hai người đi khất thực cho bốn người ăn. Nghĩa là bốn người không đi
khất thực, mà hai người khất thực cho bốn người ăn và mình ăn nữa, là hai người
khất thực cho cả sáu người ăn.
Vì vậy đó
thì qua cái câu chuyện đó chúng ta nhớ, khi nào mà người mà sống trong hoang vắng
để mà thực hiện Định Như Ý Túc, thì lúc bấy giờ đó có những vị tỳ kheo khác khất
thực để giúp cho mình cái thực phẩm hàng ngày mình dùng để mình tu tập những
cái phần đó, phần cuối cùng đó. Thì như vậy là chúng ta không còn lao động,
chúng ta không còn đi tới đi lui, chúng ta nỗ lực thực hiện Tứ Như Ý Túc.
Đó thì ông Mục
Kiền Liên là cái người tu như vậy đó.
“Chỉ
khi tâm xả ly dục lạc thế gian, lúc bấy giờ mới nhập thất không lao tác, tập
luyện Tứ Như Ý Túc.”
Đó, cái câu
mà Thầy viết ở trong này để mà trả lời, thì sau này cái tập này thì nó sẽ photo
hoặc in vào trong một cuốn sách thứ hai thuộc về vấn đạo, để chúng ta biết được
cách thức chúng ta tu tập cái đúng cái sai.
“Chỉ
khi nào tâm xả ly dục lạc thế gian, lúc bấy giờ mới nhập thất không lao tác…”
Tức là không
lao động nữa.
“… tập
luyện Tứ Như Ý Túc.”
Nghĩa là bây
giờ chúng ta tập luyện Tứ Như Ý Túc thì trong đó có Tam Thiền đó, Tam Thánh Định
đó. Còn cái Sơ Thiền là cái định ly dục, ly ác pháp, đó là cái Sơ Thiền, do cái
chỗ mà giới luật nó đạt được cái thiền thứ nhất rồi. Cho nên bây giờ chúng ta
còn ba cái thiền nữa, thì tức là chúng ta phải tu tập Tứ Như Ý Túc thì chúng ta
mới đạt được ba cái thiền này.
“Tâm
chưa xả ly dục và ác pháp mà vội vào thất thì chẳng khác nào như một người yếm
thế trốn đời, chẳng ích lợi cho mình, cho đời. Người tu hành như thế là chưa biết
rõ cách thức tu.”
Nghĩa là
chưa có rõ cái cách thức tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét